23.
Căn chung cư
Theo khoảng cách càng ngày càng gần, nụ cười nơi khóe miệng của Thẩm Yểu dần dần cứng đờ lại. Cậu nâng tay chặn vai Yến Tri Hành lại, lần đầu tiên gọi tên của y:
"Yến Tri Hành, ngài đã nghĩ kỹ về chuyện đang làm hay chưa?"
Động tác của Yến Tri Hành ngừng lại, chầm chậm kéo giãn khoảng cách với Thẩm Yểu. Y thu bàn tay đặt trên mặt bàn lại, ngữ khí cũng không khác gì với lúc thường:
"Đừng khóa cửa, tôi sẽ bảo người giúp việc mang thuốc mỡ cho cậu."
Thẩm Yểu sờ sờ cổ theo bản năng, đã không còn cảm giác bị Alpha trói buộc nữa, cậu hạ giọng nhẹ nhàng nói: Vâng.
Cậu đi ra ngoài, theo thói quen bổ sung một câu:
"Chúc ngủ ngon, nhớ ngủ sớm một chút."
Lại là những lời này, có những lúc Thẩm Yểu để lộ bản tính, duy trì bộ mặt lãnh đạm bình thản giao dịch với y, lúc thì tiến lại gần cực kỳ có chừng mực, nói những lời vô cùng thân thiết vô thưởng vô phạt.
Trong phòng khách đã không còn âm thanh nào khác, Yến Tri Hành trở lại chỗ ngồi. Sức tập trung của y rất mạnh, chữ nghĩa trước mặt hiện giờ lại chẳng đọc vào nổi một cái.
Hương hoa hạnh trong phòng vẫn chưa tan hết, vốn dĩ phải là mùi hương trấn an y, vậy mà hiện tại lại làm y bức bối vô cớ. Yến Tri Hành đứng dậy mở cửa sổ, ngọn gió đêm hơi lạnh lướt qua trán, y nhắm mắt lại tĩnh tâm.
Y là kẻ hoàn toàn khuyết thiếu dục vọng, nói trắng ra, Yến Tri Hành là kẻ lãnh cảm. Lần duy nhất đắm chìm trong con sóng tình dục là với Thẩm Yểu, trừ lần đó ra thì không còn nữa.
Omega khác cởi sạch quần áo đứng trước mặt, Yến Tri Hành cũng chẳng hề có chút phản ứng. Nhưng vừa rồi, y chỉ ngửi thấy pheromone của Thẩm Yểu, nhìn thấy khuôn mặt cậu, khóa chặt vào vết bầm trên cổ cậu.
Trên mặt Yến Tri Hành vẫn lạnh băng, nhưng thực tế thì đã có phản ứng. Y chỉ có phản ứng này với Thẩm Yểu, cảm giác kỳ diệu này dường như sẽ khiến người chìm đắm.
Y lạnh tanh đóng cửa sổ lại, con ngươi bị hàng mi che khuất lộ vẻ tối tăm không rõ.
Thẩm Yểu quay về phòng chưa được bao lâu liền nghe thấy tiếng gõ cửa, một tuýp thuốc mỡ nho nhỏ cũng phải đựng trong khay. Cậu giễu cợt trong lòng, trên mặt lại mang theo nụ cười cảm ơn mà nhận lấy.
Cậu ngồi trước gương tại bàn trang điểm, chậm rãi bôi thuốc mỡ lên cổ. Cậu đương nhiên chẳng hề dị ứng với thứ thuốc này, chỉ là lưu lại vết bầm sẽ càng tiện cho cậu ghi nhớ Quan Thù đã làm gì với mình.
Đương nhiên, cũng có suy nghĩ thử thăm dò ý tứ của Yến Tri Hành một chút.
Bôi thuốc xong Thẩm Yểu quay về giường nằm ngủ, theo thường lệ để lại đèn tường nhỏ. Thẩm Yểu không mang thuốc ngủ đến đây, giấc ngủ cũng lại không yên ổn đúng như cậu đã dự liệu.
Cậu cau mày, ngón tay căng thẳng vô thức siết chăn, hô hấp cũng dần dần nặng thêm.
Trong mộng Thẩm Yểu rơi vào một mảng tăm tối, tối đến mức tứ phía không thấy được gì, cậu trôi nổi trong không gian trống rỗng, chẳng sử dụng được chút sức lực nào.
Có đôi tay bóp lên cổ cậu, cảm giác ngạt thở quen thuộc đột ngột tập kích, dùng sức như thật sự muốn giết chết cậu.
Thẩm Yểu thử nâng tay lên, lại nghe thấy tiếng vang loảng xoảng, dường như là tiếng xích sắt va chạm sinh ra.
Từng đợt không khí trong lành tiến vào cổ họng.
Cậu rơi vào một vòng ôm ấm áp mạnh mẽ, cánh tay siết bên eo cậu lại như muốn toàn thân cậu hòa vào trong lồng ngực.
Nụ hôn dữ dội xông đến, chiếm đoạt không khí trong khoang miệng cậu.
Thẩm Yểu nghe được tiếng nức nở bất lực của bản thân, cùng tiếng thở dốc nặng nề bên tai, còn cả giọng nói âm trầm của Quan Thù:
"Thẩm Yểu, còn chọc giận tôi nữa không?"
Thẩm Yểu chợt bừng tỉnh, ôm lấy trái tim kinh hoàng của mình, hô hấp vô cùng dồn dập, cuối cùng từ từ bình tĩnh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!