Chương 107: Hoàn chính văn

107.

Kết thúc

Lại là một ngày đầu đông, bên ngoài tuyết rơi lả tả, là tuyết đầu mùa của năm nay.

Thẩm Yểu đứng trước khu mộ, ngửa đầu nhìn lên không trung, bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên lông mi cậu, thoáng rung một chút, liền tan thành một giọt nươc.

Cậu vẫn rất sợ lạnh, cúi đầu vùi nửa khuôn mặt vào trong cổ cao của áo len. Cậu cầm di động nhìn thoáng qua, bên trên có liên tiếp mấy cuộc điện thoại bị nhỡ.

Thẩm Yểu đã quen rồi, mỗi lần chỉ cần cậu biến mất không thấy một lúc, di động sẽ liền bị dội bom.

Bọn họ luôn rất sợ, lo được lo mất như thể ba ông chồng giận dỗi dính người, chỉ có thời điểm xác nhận Thẩm Yểu ở bên cạnh bọn họ không rời đi mới chịu nghe lời một chút.

Lại nói, có đôi khi thật sự cảm thấy rất phiền phức.

Thẩm Yểu không gọi lại bất cứ cuộc điện thoại nào, thả di động vào trong túi, yên lặng đứng ở cổng.

Không bao lâu sau, một chiếc xe đen dùng tốc độ nhanh nhất lao đến đây, đạp phanh thắng gấp ở cách cậu không xa.

Yến Tri Hành bước xuống khỏi ghế lái, cầm chiếc ô đen trên tay, che tuyết rơi đầy trời cho Thẩm Yểu. Y vươn cánh tay còn lại ra hỏi: Lạnh không?

Cũng tạm.

Thẩm Yểu đặt bàn tay lạnh buốt đến đỏ ửng khớp ngón vào trong tay y, rất nhanh được nhét vào túi áo măng tô ấm áp, đầu ngón tay cảm nhận được sự chấn động không ngừng của di động thả bên trong.

Thẩm Yểu thoáng ngừng lại, hỏi:

"Điện thoại của ngài đang kêu kìa, không nghe sao?"

Không nghe. Yến Tri Hành lạnh tanh chỉnh di động sang chế độ im lặng, kéo cửa ghế lái phụ để Thẩm Yểu vào ngồi,

"Không có gì việc gấp đâu."

Ừ.

Thẩm Yểu cũng không hỏi nhiều, thần sắc tự nhiên ngồi vào trong xe.

Nhìn vẻ mặt Yến Tri Hành, cậu có thể đoán được điện thoại là Quan Thù hoặc Từ Ý Bạch gọi tới. Người khác là không đánh không quen, bọn họ là càng đánh càng ghét đối phương, quen biết nhau thời gian lâu như vậy, rốt cuộc bọn họ lại vì thói quen không thích tiếp điện thoại của Thẩm Yểu mà phải trao đổi số cho nhau.

Mỗi một lần gọi điện thoại cho đối phương đều phải xây dựng tâm lý rất lâu.

Trong lúc vô tình Thẩm Yểu có nhìn thấy, trong di động của Quan Thù, Từ Ý Bạch là Gã thảo mai, Yến Tri Hành là Mặt quan tài.

Đương nhiên, ghi chú trong di động của Từ Ý Bạch, Quan Thù chính là Đầu bò ngang ngược tứ chi phát triển, đầu óc giản đơn.

Về phần Yến Tri Hành, ngay cả ghi chú cũng không lưu, Quan Thù cùng Từ Ý Bạch trong di động y đều chỉ là một chuỗi số điện thoại lạnh ngắt.

Thời điểm bọn họ đến, Quan Thù đang ở dưới tầng ôm cây đợi thỏ.

Quan Thù lập tức chạy đến, hắn cũng không thèm liếc nhìn Yến Tri Hành một cái, ôm lấy Thẩm Yểu hôn chụt một cái lên môi cậu, sau đó rất tự nhiên nắm lấy tay kia của cậu, muốn cướp người khỏi Yến Tri Hành.

Hai luồng lực giằng co không thôi.

"Hai người lấy tớ để kéo co đấy à?" Thẩm Yểu nhăn mày, Buông tay.

Từ Ý Bạch đến sớm hơn hẳn so với bọn họ, anh đến trước một bước, làm một bàn đồ ăn.

Khi mở cửa, Từ Ý Bạch thắt tạp dề vừa vặn bưng bát đĩa từ phòng bếp ra, Quan Thù đầy mặt ghét bỏ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!