Chương 104: (Vô Đề)

104.

Giường đủ rộng không?

Mùi vị gió biển càng lúc càng mặn, Đổng Đông dốc sức đuổi theo trên bãi cát, tạo thành một chuỗi dấu chân cực sâu.

Nó đuổi theo chiếc du thuyền không thể bắt kịp, cuối cùng liền bổ nhào xuống dòng nước biển buốt giá, dùng hết sức lực toàn thân bơi về phía du thuyền.

Nước biển tràn vào phổi, dồn nén đoạt lấy số lượng không khí không nhiều lắm, Đổng Đông đã không còn phân biệt nổi, vị mặn chát trong miệng là nước mắt của mình, hay là nước biển thật sự.

Thời điểm lại một lần nữa ngẩng đầu lên từ con sóng biển, ngay cả đuôi du thuyền cũng không còn thấy đâu nữa, Đổng Đông ngỡ ngàng ngừng lại.

Nó tận mắt thấy Thẩm Yểu, dần xa cách như người của hai thế giới, vĩnh biệt mối tình đầu năm mười tám tuổi vĩnh viễn chẳng thể bắt đầu.

Đổng Đông lơ lửng trên mặt biển.

Lần đầu tiên gọi tên thật của Thẩm Yểu:

Thẩm Yểu ——!!

Nhưng chỉ nhận lại được tiếng vang, giống như tự đáp lời bản thân.Quan Thù đứng bên cạnh Thẩm Yểu, thu hồi tầm mắt khỏi mặt biển, quái gở nói một câu:

"Nó cũng thật lòng thích cậu đấy."

Vậy ư?

Trên mặt biển rộng lớn mạnh mẽ, đường lui của Thẩm Yểu đã hoàn toàn bị chặt đứt, ngập trong tầm mắt chỉ là biển xanh không bờ bến.

Vẻ mặt Thẩm Yểu thoạt nhìn thật bình tĩnh, cậu nhìn Quan Thù hỏi:

"Vậy so ra thì ai thích tớ nhiều hơn, là cậu ta hay là cậu?"

Hay là ngài?

Ánh mắt cậu dừng trên người Yến Tri Hành một lúc ngắn ngủi, sau đó lại chuyển sang hỏi Từ Ý Bạch:

"Hay là anh yêu em nhất vậy?"

Trước lúc bọn họ mở lời, Thẩm Yểu giành trước mở miệng nói:

"Không sao, đi du thuyền từ nơi đây trở về cần thời gian một tháng. Chúng ta có rất nhiều rất nhiều thời gian, mọi người có thể từ từ quyết định."

Thứ bọn họ thiếu là sự ràng buộc duy trì quan hệ, hòa bình tạm thời vĩnh viễn là tạm bợ, sẽ không thay đổi trở thành hòa bình thật sự.

Trải qua một tháng trên du thuyền, cậu hẳn sẽ rất bình yên.

Có chút lạnh.

Thẩm Yểu chuẩn bị rời khỏi boong tàu chòng chành, đi vào trong phòng ấm áp.

Tại một giây cậu đặt chân vào.

Tuyến thể của cậu một lần nữa bắt đầu mơ hồ phát nhiệt, hô hấp nóng rực phun ra từ khoang mũi, mồ hôi trên trán không thể khống chế tuôn chảy.

Cảm giác quen thuộc khuếch tán trong thân thể, mãnh liệt hơn bất cứ lần nào trước đây.

Phịch——!

Dục vọng vừa mới áp chế đột nhiên bất ngờ dâng lên, chân Thẩm Yểu mềm nhũn, đầu gối quỳ sụp xuống boong tàu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!