Chương 1: (Vô Đề)

1.

Tôi không có Alpha

Buổi đêm tháng sáu oi ả, Trung tâm thương mại tọa lạc sừng sững tại nơi trung tâm nhất thành phố, đối diện với tòa tháp biểu tượng bên kia sông. Đoàn người di chuyển trên đường phố, bên đường là hàng xe đang đỗ tạm thời.

Thẩm Yểu ngồi trong xe, cánh tay gác lên bệ cửa ghế lái phụ, ngửa đầu nhìn màn hình LED cực đại trên tòa cao ốc.

Trên màn hình đang chiếu một tấm hình đen trắng.

Đàn dương cầm đậy nắp, ngón tay khớp xương rõ ràng đặt nhẹ bên trên, Alpha thân hình cao gầy khẽ nâng đầu, chỉ lộ ra sườn mặt mơ hồ tuyệt đẹp.

Toàn tấm ảnh mang màu sắc trầm lắng, chỉ duy có cánh hoa hạnh trắng trắng hồng hồng xoay chuyển trên không trung mang ý xuân dạt dào. Trong thời gian chờ Từ Ý Bạch, Thẩm Yểu đã chứng kiến tối thiểu mười người dừng chân chụp lại màn hình kia.

Đến thời điểm Thẩm Yểu chờ sắp phát ngán, cửa xe bên kia rốt cục mở ra.

Nghe được động tĩnh, Thẩm Yểu lập tức liền xoay người lại, bực dọc oán trách nói,

"Sao lâu vậy chứ, em chờ phát chán rồi."

Từ Ý Bạch gỡ mũ lưỡi trai cùng khẩu trang xuống, dần dần để lộ khuôn mặt y hệt như tấm ảnh trên màn hình kia. Dung mạo anh sắc nét rõ ràng, dịu dàng như làn gió xuân, đường hàm lại có chút nghiêm nghị, nhưng cũng không quá rõ ràng.

Anh giải thích nói:

"Có hơi đông người, cho nên xếp hàng cũng mất thời gian dài."

Từ Ý Bạch theo thói quen vươn tay vuốt má Thẩm Yểu trước tiên, rồi mới buông chiếc túi giấy vẫn luôn cầm trên tay xuống. Trong bao bì tinh xảo là một cốc kem tươi, tựa như một ngọn núi tuyết.

Anh không trực tiếp đưa đồ cho Thẩm Yểu, ngược lại lấy một chiếc thìa ra. Từ Ý Bạch tự nhiên xúc thìa kem, đưa tới bên miệng Thẩm Yểu, rũ mắt nhìn cậu nói: Hơi tan mất rồi.

Bên săn sóc và bên được săn sóc đều thoải mái, Thẩm Yểu há miệng cắn thìa. Khi cậu ăn thứ mình thích đều nheo mắt lại, vừa lòng thỏa mãn cười rộ lên:

"Vẫn là kem tiệm này ăn ngon nhất."

"Anh biết em thích mà."

Từ Ý Bạch nói,

"Vậy nên mới dẫn em tới đây."

Thẩm Yểu ngại phiền phức như vậy, muốn tự mình cầm ăn, mới vừa duỗi tay ra, cốc kem đã bị dời ra phía sau.

Để anh đút.

Từ Ý Bạch tiếp lời,

"Chẳng phải em tập múa mệt rồi sao?"

Anh đã nói như vậy, Thẩm Yểu cũng lười nhúc nhích, để Từ Ý Bạch đút từng thìa cho cậu. Loại động tác này làm mấy lần cũng không mệt, nhưng hồi lâu thật dễ dàng làm cho người ta mất kiên nhẫn.

Từ Ý Bạch thì không như vậy, đối với chuyện chăm sóc Thẩm Yểu, anh vẫn luôn rất kiên nhẫn.

Kem tươi ăn nhiều phát ngấy, ăn được xấp xỉ nửa cốc, Thẩm Yểu liền quay mặt đi lắc đầu nói: Không muốn ăn nữa.

Cậu ăn uống đều như vậy, chỉ nếm đủ mùi vị liền hết hứng thú.

Từ Ý Bạch chính là thùng nước gạo của cậu, anh tập mãi thành thói quen ăn nốt chỗ còn lại.

Anh xuống xe vứt rác xong xuôi, thời điểm chuẩn bị khởi động xe, Thẩm Yểu liền xán lại gần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!