Chương 8: (Vô Đề)

Dương Cảnh Chi lái xe về nhà anh.

Đây là lần thứ ba tôi đến nơi này, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác so với những lần trước.

"Nhân hôm nay, chúng ta hãy nói rõ ràng mọi chuyện đi." Dương Cảnh Chi rót cho tôi một ly cà phê,

"Ngu Mính, anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi em."

Anh hỏi đi.

"Tại sao lại chia tay?"

"Em trở thành gánh nặng, nghĩ đi nghĩ lại, chia tay là tốt nhất."

"Không phải vì chán rồi sao?"

Ngẩn ra một lúc, tôi nhớ lại, chán rồi là lý do tôi nói khi chia tay.

Sau khi hai chữ này thốt ra, Dương Cảnh Chi đã quay đầu bỏ đi không chút do dự.

Anh trầm giọng nói:

"Anh cứ tưởng em coi anh như đồ chơi, bốn năm, em chơi chán rồi, cộng thêm biến cố gia đình, anh lại chẳng giúp được gì, nên em không cần anh nữa."

Sao anh ấy lại nghĩ như vậy?

Tôi há miệng, còn chưa kịp trả lời.

Dương Cảnh Chi đã giành nói trước:

"Dù có là như vậy, cũng không sao cả."

Anh dường như sợ nghe thấy câu trả lời, nên đã lật bài ngửa trước.

"Ngu Mính, anh đã nghĩ kỹ rồi."

"Dù chỉ là một món đồ chơi, anh cũng muốn được ở bên cạnh em mãi mãi."

21

Đôi mắt Dương Cảnh Chi đen láy, giống hệt như năm đó.

Tôi phải mất một lúc mới tiêu hóa được lời anh nói, rồi mới lên tiếng: Anh hiểu lầm rồi.

Hửm?

"Đó là lời nói trong lúc tức giận, Dương Cảnh Chi, em chưa bao giờ coi anh là đồ chơi, em đã yêu anh rất nghiêm túc."

"Tại sao lại là lời nói trong lúc tức giận?"

"Trước lễ tốt nghiệp, anh nói với bạn cùng phòng rằng, anh sẽ không cưới em."

Lần này đến lượt Dương Cảnh Chi ngây người.

Anh hồi tưởng lại một lúc lâu, dở khóc dở cười.

"Ý anh lúc đó là, mới tốt nghiệp, anh chưa có khả năng kết hôn. Thật ra... anh đã bắt đầu xem nhẫn kim cương từ rất sớm rồi, chỉ là anh không có tiền mua."

Chúng tôi đối chiếu từng chuyện một.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!