Chương 5: (Vô Đề)

"Cậu không biết sao? Anh ấy gần như đã dùng mọi cách, tìm giáo viên, tìm nhà trường, suýt chút nữa thì báo cảnh sát, những anh ấy chỉ là một sinh viên nghèo, lúc đó cũng chẳng có mối quan hệ nào, không tìm được cậu liền đến nhà cậu."

Văn Văn nhìn sắc mặt tôi, mới nói tiếp.

"Cậu cũng biết, anh ấy rất sợ bố mẹ cậu... Nhưng anh ấy đã lấy hết can đảm để đến, nhưng ai ngờ, cả nhà cậu đều đã đi, ngay cả bố mẹ cậu cũng không thấy đâu."

"Đó là lần đầu tiên tớ thấy Dương Cảnh Chi suy sụp như vậy, anh ấy ngồi trước cửa nhà cậu, khóc như một con cún."

"Sau đó, anh ấy nghe nói cậu có thể ở miền Nam, liền đi tìm cậu, nhưng cũng không tìm thấy, rốt cuộc cậu đã ở đâu vậy?"

Tôi chậm rãi nói:

"Quảng Châu, Quý Dương, Côn Minh... Nhiều lắm, đếm không xuể. Vì liên tục bị truy nợ, nhà tớ đã đổi tên, gần như cứ nửa tháng, lại phải chuyển nhà."

"Thảo nào, anh ấy tìm được mới là lạ."

Văn Văn tặc lưỡi,

"Nói chung, cuối cùng anh ấy nản lòng thoái chí quay về Bắc Kinh, bắt đầu phát triển hệ thống dữ liệu tìm người của anh ấy."

Tôi không hiểu.

Tôi cứ tưởng Dương Cảnh Chi không hề quan tâm đến việc tôi đi hay ở.

Trước khi tốt nghiệp năm tư, tôi từng nghe được cuộc nói chuyện của anh ấy với bạn cùng phòng ký túc xá nam.

Bạn nam hỏi anh ấy:

"Sau khi tốt nghiệp định làm gì, kết hôn với Ngu Mính à?"

Dương Cảnh Chi lạnh nhạt nói: Không.

Hôm đó tôi bị đả kích rất lớn.

Không lâu sau, gia đình tôi sa sút.

Tôi trực tiếp đề nghị chia tay, anh ấy cũng không hề níu kéo.

Nhưng tìm kiếm tôi khắp nơi là có ý gì?

Mất rồi mới hối hận sao?

Tôi có chút mơ hồ.

Khi Văn Văn tung hoa cưới, tôi lơ đãng, không bắt được.

Bó hoa rơi vào tay Dương Cảnh Chi.

MC nói:

"Vị này đã bắt được hoa cưới, xin chúc mừng, chuyện tốt sắp đến, cậu sẽ về nhà tặng lại cho bạn gái chứ?"

"Không cần phiền phức như vậy đâu."

Dương Cảnh Chi đi về phía tôi.

Đưa bó hoa ra.

13

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!