Đến tận hôm nay, thỉnh thoảng nhớ lại.
Ít nhất là năm mười chín tuổi Dương Cảnh Chi đã từng thích tôi, phải không?
Chiếc vòng tay đó, là anh đã làm việc ngày đêm không nghỉ để đổi lấy.
Có phải anh cũng giống như tôi đêm nay, vất vả, ngã lên ngã xuống trong tuyết, nhưng vì chiếc vòng tay này, vẫn không hề sợ hãi mà tiến về phía trước.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Anh đè tôi, ép buộc tôi.
Trong nhà anh bày biện những món đồ xa xỉ tôi từng thích.
Rốt cuộc là còn vương vấn tôi, hay là đang sỉ nhục tôi?
Tôi không nghĩ ra, nước mắt bất giác lăn dài.
Dương Cảnh Chi sững người, lập tức luống cuống.
Anh vốn không biết làm thế nào với việc tôi bật khóc.
Điểm này thì giống hệt như trước đây.
Anh vội vàng lau nước mắt cho tôi:
"Đừng khóc, đừng khóc, là anh sai, anh chỉ dọa em thôi. Hôm nay là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của em, anh có mua vòng tay mới cho em này."
Gì cơ?
Chính tôi cũng quên mất hôm nay là sinh nhật mình.
Dương Cảnh Chi lấy ra một hộp quà mới.
"Xem đi, có thích không?"
Anh muốn giúp tôi thay vòng tay.
"Ngu Mính, chúng ta có thể—"
Chưa nói hết câu, chuông cửa reo.
Tiêu Huy đứng ở cửa, ngậm điếu thuốc:
"Ngu Mính đâu? Tôi đến đón cô ấy."
Cậu là ai?
"Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy, cô ấy chưa nói với anh à?"
Dương Cảnh Chi sững sờ, chiếc vòng tay rơi xuống thảm.
11
Tôi rời đi cùng Tiêu Huy.
Anh ta không mở cửa sổ, nhưng lại không ngừng hút thuốc khiến tôi ho sặc sụa.
Tôi và Tiêu Huy vốn quen biết nhau từ trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!