Chương 3: (Vô Đề)

08

Trước đây, tôi là người đỏng đảnh đến mức không bao giờ đụng đến đồ ăn ngoài.

Suốt bốn năm đại học, Dương Cảnh Chi tan học là đi giao đồ ăn.

Bữa tối của anh, thường là một suất cơm hộp do công ty giao đồ ăn phát.

Có lần tôi đến tìm anh.

Trong căn phòng chật hẹp, anh chen chúc cùng đám shipper, vùi đầu vào hộp cơm.

Tôi nói:

"Dương Cảnh Chi, sao anh lại ăn cái này? Cái này không sạch sẽ."

Vẻ mặt anh rất khó coi:

"Sạch hay không, quan trọng sao?"

"Đi, đi ăn bít tết với em."

Tôi kéo anh đến một nhà hàng Tây mới mở, giá trung bình hơn năm trăm tệ một người.

Anh đứng trước cửa nhà hàng hồi lâu, im lặng cởi áo shipper xuống.

Sau khi gia đình sa sút, cuối cùng tôi cũng hiểu được tâm trạng của anh ngày hôm đó.

Cũng như hôm nay.

Tuyết rơi rồi.

Mặt đường rất trơn, tôi bị ngã, đồ ăn đổ hết.

Gọi điện giải thích với khách, lại bị mắng té tát.

Khách hàng nói, cô đừng có viện cớ, muộn là muộn.

Bàn tay bị xước rát buốt trong cái lạnh cắt da cắt thịt, nhưng tôi chẳng còn tâm trí nào mà để ý, liên tục nói xin lỗi.

Dương Cảnh Chi đột nhiên xuất hiện, đỡ xe tôi dậy.

Không biết anh đến từ lúc nào, đã nhìn thấy bao nhiêu.

Tôi theo bản năng giấu tay ra sau lưng.

Đừng giấu nữa, giọng anh khàn khàn, hốc mắt đỏ hoe, Mau đi rửa đi.

"Em phải giao đồ ăn trước."

"Lên xe, anh chở em đi."

Khách hàng ở tầng một, khi tôi giao đồ ăn đến, người đó lẩm bẩm:

"Khỉ gió, đi Porsche mà cũng đi giao đồ ăn à?"

Tôi còn phải nhận đơn hàng tiếp theo.

Dương Cảnh Chi nói: Đừng giao nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!