Chương 2: (Vô Đề)

Tôi đoán lúc đó anh hẳn là vui lắm, vì cuối cùng cũng được tự do.

Ngay hôm chia tay, tôi bẻ sim điện thoại, hủy tài khoản wechat, lên tàu đến một thành phố khác làm thuê trả nợ.

Mãi đến ba tháng trước, tôi mới quay lại đây.

Dương Cảnh Chi có vẻ sống rất tốt.

Anh ấy vốn là học sinh giỏi, hồi đại học còn là thiên tài áp đảo cả khoa, tốt nghiệp mới bốn năm, đã trở thành doanh nhân công nghệ nổi tiếng trên tạp chí tài chính.

Từ Vãn Tinh trước kia là hoa khôi của lớp, năm ba đã ra mắt công chúng.

Không ngờ hai người họ lại đến với nhau.

Tốt, tốt lắm.

Tôi ôm ngực, cố nén nỗi chua xót.

Bốn giờ sáng, tôi tan ca.

Tôi là người về cuối cùng, đồng nghiệp tưởng không còn ai, đã sớm tắt đèn, thang máy cũng ngừng hoạt động.

Tôi bực bội ấn nút thang máy, hy vọng nó sáng đèn.

Gọi điện thoại đi.

Giọng Dương Cảnh Chi đột nhiên vang lên sau lưng.

05

Tôi cứng đờ gọi cho đồng nghiệp.

Thang máy mở lại, tôi và Dương Cảnh Chi đứng trong không gian chật hẹp.

"Mọi người tan làm muộn thế à?"

Anh hỏi bằng giọng hờ hững.

"Đợi khách về hết, chúng tôi mới được về."

"Ở đây lương cao không?"

Tạm được ạ.

Tôi cúi đầu, vành mũ che khuất mặt.

Dương Cảnh Chi hình như không nhận ra tôi, chỉ buông vài câu xã giao, rồi nhìn đồng hồ:

"Thang máy này chậm thật, bạn gái tôi chắc đợi sốt ruột lắm, cô ấy rất hay bám người, lại còn thích làm nũng."

Tôi sững người, nhận ra anh ấy đang nói về Từ Vãn Tinh.

"Còn em? Tan làm muộn thế này, bạn trai không đến đón à?"

Tôi ở gần đây thôi.

Thang máy đến nơi.

Cửa vừa mở, tôi vội vàng chạy ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!