Chương 12: (Vô Đề)

Tới lúc làn váy bị xé rách không ra hình dáng thì tôi cuối cùng cũng mò được chiếc giày cao gót bị cởi ra ném ở một bên.

Sau có giơ lên cao cố hết sức nện xuống.

Máu tươi nóng bỏng phun ra trên mặt, thân thể người đàn ông chậm rãi ngã xuống.

Tôi cầm chiếc giày cao gót đã nhuốm m.á. u đỏ tựa lưng vào tường từ từ đứng lên.

Cách đó vài bước cậu trai nghe được động tĩnh quay đầu nhìn tôi.

Đáy mắt của cậu ta u ám nặng nề:

"Cũng có chút bản lĩnh."

Tôi thở hổn hển hai hơi rồi ngẩng đầu nói với cậu ta:

"Trước giờ vẫn luôn là người trong lòng Tô Dư của cậu có lỗi với tôi. Cậu có thích cô ta thế nào đi chăng nữa, trong lòng cô ta cũng chỉ có Chu Kỳ mà thôi. Cho dù Chu Kỳ đã kết hôn, cho dù cô ta sắp c.h.ế. t thì cô ta cũng sẽ không nghĩ đến cậu đâu."

Cô câm miệng lại! Cậu ta giận dữ xông tới cho tôi một bạt tai,

"Nếu như cô không đồng ý lời cầu hôn của Chu Kỳ thì bọn họ cãi nhau cũng sẽ mau chóng làm lành, cô ấy và Chu Kỳ sẽ sống rất hạnh phúc!"

Má vừa đau vừa rát nhưng trong lòng tôi vẫn trấn định, tôi nhìn cậu ta cười:

"Tại sao tôi không thể đồng ý lời cầu hôn của Chu Kỳ? Nếu Tô Dư cãi nhau với Chu Kỳ rồi nói muốn kết hôn với cậu thì chẳng lẽ cậu sẽ cự tuyệt cô ta sao?"

"Cô ta sắp chết, dù cậu có bản lĩnh to bằng trời cũng không có cách trị hết bệnh của cô ta được. Cậu không biết làm thế nào nên mới mang cơn tức giận trút lên một người vô tội là tôi đây."

Tôi dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng nói ba chữ: Đồ vô dụng.

"Nếu luyến tiếc như thế thì c.h.ế. t chung với cô ta đi."

Trong nháy mắt đó tôi nghĩ tới những lời bác sĩ nói với vẻ mặt nghiêm túc hôm trước.

"Cô Ôn, cô phải cố gắng trút hết những cảm xúc đè nén trong người ra, nó sẽ giúp sức khỏe của cô ổn định hơn."

Quả nhiên là như thế.

Cậu trai nhìn chằm chằm tôi một lúc, đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, chậm rãi từ vách tường trượt xuống mặt đất rồi cuộn người lại khóc nức nở.

Cậu ta khóc thê thảm buồn thương như vậy.

Nhưng tôi chỉ lẳng lặng đứng nhìn, có chút khó hiểu.

Mấy người bọn họ luôn cảm giác mình là người đáng thương nhất thiên hạ.

Tô Dư, Chu Kỳ, cả cậu ta đều giống nhau.

Tôi cố gắng sửa sang lại cái váy rách đã rưới không ra hình dạng gì, lúc đi ra hẻm nhỏ thì ở chân trời xa xăm vừa lúc hiện ra tia sáng đầu tiên.

Sau đó từng chút từng chút mãi cho tới khi nắng vàng lấp đầy bầu trời tối tăm.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn ( để đọc truyện mới 🐳

Một khoảnh khắc vô cùng xinh đẹp.

Cho nên có Chu Kỳ ở bên cạnh cùng tôi ngắm cảnh hay không thực ra cũng không còn quan trọng.

Tôi đón xe đến cục cảnh sát báo án, cầm chiếc giày cao gót nhuốm m.á. u đến đưa cho cảnh sát, hỏi rằng tôi đây có tính là phòng vệ chính đáng hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!