Chương 8: Hồng nê

Đánh giá: 9 / 1 lượt

Năm ngọn núi trong Ô Long sơn đều có chỗ khác nhau, trong đó ngọn núi có Ô Long tiên ở gần bộ lạc Ô Sơn, đi vào sâu hơn có thể sẽ gặp phải người của các bộ lạc khác.

Cho nên ngày thường đa phần Tô Minh chỉ hoạt động ở nơi này, chỉ khi cần hái thảo dược hắn mới cẩn thận tiến vào sâu bên trong, hơn nữa lúc nào cũng phải giữ vững sự cảnh giác.

Giờ đây, nơi Tô Minh đang dõi mắt nhìn tới có một ngọn núi có khói đen dày đặc bốc lên, tên là Hắc Viêm phong.

Nghe nói trong ngọn núi này tràn đầy địa hỏa, rất lâu trước đây, nơi đó từng là một trong những khu vực trọng yếu của vùng Man Hỏa. Ngày nay không biết đã trôi qua bao nhiêu năm tháng nhưng nếu đến gần nơi đó vẫn có thể cảm nhận được từng đợt sóng nhiệt ập vào mặt.

Tô Minh không xa lạ gì với Hắc Viêm phong này. Hắn từng đi vào nơi đó nhiều lần, thậm chí còn gặp phải người của bộ lạc Hắc Sơn, nếu không phải hắn thân thể linh hoạt, chạy trốn nhanh chóng thì sợ rằng đã sớm trở thành một bộ xương khô rồi.

Nơi đó cách bộ lạc Hắc Sơn rất gần, mà bộ lạc Hắc Sơn và bộ lạc Ô Sơn của hắn lại có ân oán nhiều đời, quy mô hai bộ lạc không hơn kém bao nhiêu, mặc dù không xảy ra chiến tranh quy mô lớn nhưng xung đột giữa đội săn của hai bộ lạc vẫn luôn rất máu tanh và tàn khốc.

Chần chờ một thoáng, đôi mắt Tô Minh lóe lên. Hồi lâu sau, hắn thôi không nhìn về phía Hắc Viêm phong mà đi thêm vài bước, tiến vào chỗ sâu trong thạch đài. Chỗ hõm sâu vào ở nơi đó có mấy tảng đá lớn, sau khi bị Tô Minh lật lên, thình lình có một vật bị đè ở phía dưới.

Đây là một cây cung thô ráp!

Mặc dù thô ráp nhưng dây cung bằng gân thú to bằng ngón tay lại bị kéo thẳng tắp, có thể thấy được lực bộc phát ẩn chứa trong nó lớn thế nào.

Cung, trừ người trong đội săn của bộ lạc Ô Sơn, các tộc nhân khác muốn có được rất khó. Cây cung này được Tô Minh tự tay làm từ những tài liệu đổi được bằng thảo dược, thường ngày hắn không mang về bộ lạc mà vẫn giấu ở đây.

Bí mật này chỉ có Lôi Thần mới biết.

Cầm cây cung lên, đôi mắt Tô Minh chợt lóe sáng, sau đó lại lấy thêm năm mũi tên từ dưới một tảng đá lớn. Đầu nhọn của những mũi tên này được mài từ đá, cực kỳ sắc bén, mỗi ngày Tô Minh đều đến đây để mài chúng.

Để năm mũi tên vào cái sọt sau lưng, Tô Minh cầm cung lên, vừa huýt sáo gọi con khỉ vừa dùng ngón tay vẽ những loại thảo dược hắn cần lên mặt đất.

Con khỉ nhỏ hiểu ý hắn.

Nó nhe răng, biến thành một cái bóng màu hồng lao thẳng về phía trước.

Tô Minh lập tức thận trọng đi theo phía sau nó. Một người một khỉ sau một lát đã biến mất ở nơi này.

Nếu bàn về sự quen thuộc thuộc với Ô Long sơn thì dù là Tô Minh cũng không thể sánh bằng Tiểu Hồng được. Dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Hồng, đến khi trời chiều chuyển thành màu đỏ ngầu, chiếc sọt trên lưng Tô Minh đã đầy ắp thảo dược.

Số thảo dược này gồm bảy tám chủng loại, mỗi loại đều có không ít, đều có vẻ giống với những thảo dược hắn thấy trong đồ án, bởi vì chính hắn cũng không phân biệt được rõ nên chỉ cần có vẻ tương tự là hắn hái toàn bộ.

- Ngươi nói ở đây còn có một loại thảo dược giống như trong hình vẽ?

- Lúc này mặt trời đã gần xuống núi, Tô Minh và Tiểu Hồng vẫn ở trong rừng cây gần Hắc Viêm phong. Hắn vừa chỉ về phía vùng nước bùn đen nhánh trước mặt, vừa quay sang hỏi Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng gật đầu liên tục.

Nó khoa tay múa chân với Tô Minh một lúc rồi lại chỉ bầu trời chiều.

Đôi mắt Tô Minh lóe lên. Hắn ngồi xổm xuống, ngưng thần tĩnh khí nhìn chằm chằm vùng đầm lầy trước mặt chờ đợi mặt trời xuống núi.

Thời gian chầm chậm trôi qua, lại qua một lúc lâu sau, ánh sáng trong rừng đã ảm đạm phần lớn, thậm chí cả những vật ở cách xa mười trượng cũng dường như bị bóng tối cắn nuốt vậy.

Ngay khi bầu trời hoàn toàn tối đen, trong đầm lầy bỗng có rất nhiều bong bóng nổi lên, còn có nhiều vệt màu hồng như ẩn như hiện giống như đang bơi lội rất nhanh. Cảnh tượng kỳ dị này khiến Tô Minh sởn gai ốc nhưng vẫn không hề nhúc nhích.

Hắn nhìn chằm chằm những vệt màu hồng đang không ngừng bơi lội trong nước bùn kia không chớp mắt. Dần dần, những thứ bên trong nước bùn lộ ra. Đó rõ ràng là những cây hoa màu đỏ, hệ rễ của chúng mọc trong nước bùn, những vệt màu hồng vừa bơi qua bơi lại vừa rồi hiển nhiên là cành của chúng chuyển động.

Quan sát những cây hoa vừa trồi lên khỏi nước bùn kia, Tô Minh tận mắt thấy chúng nở, còn có một mùi thơm khó tả tỏa ra, chỉ ngửi một hơi đã khiến hắn có cảm giác khác thường như máu nóng sôi trào, muốn phun ra hỏa độc, giống như toàn thân bị ngọn lửa bao phủ vậy.

Đúng lúc này, Tiểu Hồng ở cạnh hắn khẩn trương kêu lên. Tô Minh lao vụt lên chộp lấy một đóa hoa ở cách mình gần nhất không chút chần chờ. Trên tay hắn cầm dược đao sắc bén được làm bằng đá, động tác cực kỳ thuần thục, hầu như trong chớp mắt đã chặt đứt bộ rễ, nhổ cây hoa lên cho vào sọt.

Lưu loát làm xong những việc này, Tô Minh dựa vào sự linh hoạt của thân thể nhanh chóng lui về phía sau, vội vàng bỏ chạy cùng với Tiểu Hồng.

Ngay khi Tô Minh vừa rời khỏi, trong đầm lầy vang lên tiếng gầm rống của dã thú, tất cả hoa hồng lập tức khép lại thành nụ hoa rồi chìm nghỉm vào trong bùn. Nhưng rất nhanh sau đó, máu tươi nổi lên từ trong bùn khiến xung quanh tràn ngập một màu đỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!