Vạn Khoa Doãn biết nàng bị gây khó dễ, sau đó còn gửi ánh mắt đồng tình qua, chỉ là không tiện nói nhiều, mấy đồng nghiệp còn lại tỏ vẻ như không nhìn thấy gì, cúi đầu cực lực làm việc, còn Dương Thuận Thành thành ngồi đối diện vẫn ngồi rót ly trà, nhàn nhã thưởng thức, nhìn liếc qua văn phòng Giám đốc, dựa lưng ai thán một hơi.
Hà Thanh Nhu hồi phục tâm tình lại, tiếp tục làm việc, ý định là sẽ làm xong hết mọi chuyện trước giờ tan sở.
Thời gian một buổi chiều trôi qua khá nhanh, trong khoảng thời gia đó có vài nhân viên đến tìm nàng, chủ yếu vì công việc hậu kỳ sau triển lãm xe, sắp năm giờ, Bộ phận nhân sự gửi tin thông báo, bắt đầu từ tháng này, tiền lương của nàng được tăng thêm hai nghìn.
Công ty đại khái khoảng chừng nửa năm hoặc một năm sẽ điều chỉnh mức tiền lương một lần, năm trước nàng cũng được tăng một ít, không nghĩ tới lúc này mới nửa năm đã được tăng thêm một lần nữa.
Hai nghìn tệ, xấp xỉ cũng đủ cho tiền thuê nhà, vốn dĩ tiền lương sau thuế của nàng khoảng mười ba nghìn, bây giờ thành mười lăm nghìn, cộng thêm phần tiền thưởng hạng mục, tiền thưởng cuối năm, sáu tháng cuối năm gắng thêm một chút, số tiền năm nay kiếm được nhất định có thể đạt 300,000.
Mười năm trước khi nàng thực tập, tiền lương chỉ có hơn hai nghìn, cầm cự đến bây giờ, cuối cùng cũng đến lúc vân khai kiến nguyệt[1].
[1] Vân khai kiến nguyệt:
Mây tan trăng tỏ; trong dịp Tết trung thu, đây cũng là tên của bánh trung thu nhân đậu đỏ. 'Vân khai kiến nguyệt' là chỉ khoảnh khắc khi cắt bánh ra, nhân bánh màu đen như bầu trời đêm, trăng tỏ chính là phần trứng muối ngay giữa bánh.
Nàng cong cong khóe miệng, lo lắng ban đầu cũng được quét sạch.
Tiếp tục như vậy, ráng thêm hai năm nữa, là có thể kiếm được một căn nhà nhỏ thanh toán hoàn toàn cùng chi phí lắp đặt.
Trì Gia Nghi cũng năm trong danh sách tăng lương, tăng 500, cô hưng phấn đến chụp màn hình lại gửi sang cho Hà Thanh Nhu: Sang năm là mình vượt con số mười nghìn rồi đó!
Hà Thanh Nhu để di động dưới chồng tư liệu, lén lút gõ chữ: Chúc mừng, cuối tuần này mời cậu ăn cơm.
Trì Gia Nghi: Cậu tăng bao nhiêu?
Trong công ty, từ trước đến nay, hỏi thăm tiền lương bao nhiều luôn là một chuyện cấm kỵ, người này so với người kia ít hơn thì không có gì, nếu nhiều hơn, rất dễ nảy sinh lòng đố kỵ, thậm chí sẽ gây khó dễ lẫn nhau, hơn nữa là trong Đông Ninh cũng có quy định rõ ràng, cấm nhân viên thảo luận về chuyện tiền lương của nhau, chỉ có một số nhân viên quan hệ tốt mới lén lút thông báo tiền lương cho nhau biết.
Hà Thanh Nhu nói thật cho cô biết: Hai nghìn.
Giao diện trò chuyện chưa có động tĩnh gì, chắc là Trì Gia Nghi bận việc, mấy phút sau mới thấy trả lời: Lợi hại!
Trì Gia Nghi:
Mấy cái lão già trong Bộ phận của cậu mà biết chuyện này, xác định sẽ tức đến chết mất.
Trong Bộ phận thiết kế có hai ba nhân viên kỳ cựu, đã làm ở đây mấy chục năm, bởi vì bình thường không có đóng góp gì nhiều trong công việc, luôn bị ép sát, xếp sau hoặc ra rìa, đãi ngộ còn kém hơn so với nhân viên mới vừa vào hai ba năm.
Trái ngược lại, tiền lương là một đề tài huyền huyễn vô cùng, không phải ai càng lâu năm thì tiền lương càng cao đâu.
Hà Thanh Nhu nhìn nhìn xung quanh, thấy không ai nhìn lại, mới trả lời: Tối thứ bảy, mình mang Tiểu Kiệt bọn họ đi ăn lẩu, cậu đi cùng đi.
Trì Gia Nghi cùng Tiểu Kiệt có quen biết với nhau:
Được, đến lúc đó mình gọi điện cho cậu.
Hà Thanh Nhu: Mình làm việc.
Trì Gia Nghi nhanh chóng trả lời: Chờ đã.
Hà Thanh Nhu ngẩn người, chỉ thấy Trì Gia Nghi gửi thêm một tin nhắn qua: Trưa hôm nay, Tổng giám Lâm làm gì vậy?
Hà Thanh Nhu không biết nên trả lời như thế nào, chỉ biết đáp cho qua: Không biết nữa.
Trì Gia Nghi: Gạt mình!
Hà Thanh Nhu giả ngu ngơ đến cùng: Đâu có thân với cô ấy.
Tin nhắn vừa gửi đi, nàng liền lập tức tắt di động ngay, còn vội để vào ngăn kéo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!