Đã nói là sao cảm thấy sáng hôm nay Hà Thanh Nhu rất khác với ngày thường rồi, chuyện tình cảm là... Cô lại nhìn nhìn vào thùng rác thêm vài lần, lại quan sát xung quang một vòng, càng thêm xác định vào tối hôm qua, tại chỗ này, khẳng định còn có sự xuất hiện của một người khác nữa, bây giờ chỗ này đang có cuộc triển lãm xe kéo dài nhiều ngày liền, người bình thường nhất định sẽ không lên núi, suy ra người này nếu như không phải là người trong công ty thì nhất định cũng chính là người trong ngành, đảm bảo không phải là người ở quán Bar lần trước, cô nàng này luôn che che giấu giấu, bất luận như thế nào cũng không chịu nói một chữ, bây giờ nghĩ lại, e là mình cũng quen biết cái người này đó!
Hơn cái nữa là, cộng thêm phản ứng như không chuyện gì của Hà Thanh Nhu, càng nghĩ, càng thấy đây chính là chân lý.
Cô dùng cùi chỏ chọt chọt Hà Thanh Nhu, nhỏ giọng hỏi:
"Tối hôm qua, gì đó rồi?"
Không có, Hà Thanh Nhu rất không tự nhiên mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lại cực kỳ mất tự nhiên mà vén vén tóc ra sau tai,
"Cậu nghĩ lộn xộn đi đâu vậy."
"Xạo quá, cậu cứ xạo tiếp đi," Trì Gia Nghi tức giận nói,
"Chứng cứ đã đặt rành rành ở trước mặt, còn vịt chết giả mạnh miệng."
Hà Thanh Nhu giật mình, không biết cô đã nhìn ra cái gì, nhưng vẫn một mực khẳng định:
"Thật sự, ngủ sớm, chỉ có một mình, ở đâu ra người khác."
"Cậu đi mà gạt con nít kìa!"
Hà Thanh Nhu mím môi không nói, ánh mắt né tránh, nhìn nhìn qua cây cối um tùm xum suê, buổi sáng trên núi gió lớn, thôi một cái, lá cây trên càng liền lắc lư đung đưa theo gió, rì rào xào xạc.
Trì Gia Nghi nhìn theo tầm mắt của nàng, bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, cười cười, đầy ý vị sâu xa, nói: "Ở quê mình, sân trước sân sau đều có trồng cây, cây dưới nông thôn rất đồ sộ, nhưng nhà lại thấp, vào đời ông cố nội của mình, người trẻ yêu nhau không được tự do cùng quang minh chánh đại đâu, nếu không sẽ dẫn tới nhiều lời bàn tán cùng phê phán, chỉ có thể lén lút hò hẹn với nhau, lúc trời tối không người, liền leo từ cái cây phía sau nhà lên, chàng lên lầu hoặc nàng xuống nhà, vậy nên mới có một câu hát, trước nhà cây đón gió, sau nhà cây leo tường.
"Hớ hớ, cô lại nhìn nhìn Hà Thanh Nhu, chỉ chỉ cái cây ngoài cửa sổ kia, nói:"Trên thực tế, khu nhà tụi mình đang ở, cửa chính lại mở ở phía sau, cũng chính là cửa chính của hậu sân, phòng ở lại là hướng đường đối lưng về núi, còn mang ý nghĩa là 'Tứ phương đón tiền tài', mang ngụ ý may mắn, cây này, nhất định là cây leo tường."
Căn bản là Hà Thanh Nhu không hiểu phong thủy phòng ở là gì, Trì Gia Nghi nói hướng đường đối lưng về núi, nàng còn đang suy nghĩ xem câu hát kia có thật hay không, một lúc lâu, mới nhận ra là đang chế giễu mình, nàng giận, nhưng nói không lại Trì Gia Nghi, lúng ta lúng túng một lát, nhỏ giọng nói: Có cậu mới leo.
Trì Gia Nghi cười ha ha, trêu:
"Bị mình nói trúng rồi, chột dạ!"
Có đi hay không? Hà Thanh Nhu ngượng kinh khủng, đem tất cả các giấy gói thức ăn ném vào thùng rác, ném xong liền cầm tập tài liệu lên, chuẩn bị ra khỏi phòng.
Nè... nè... nè! Trì Gia Nghi đuổi theo,
"Vội như vậy làm gì, chưa tới tám giờ nữa mà, đi làm cũng đâu có sớm tới như vậy."
"Cũng sắp rồi, bên quảng trường tám giờ mở cửa."
Hà Thanh Nhu nói, đợi cô đi ra, tiện tay khóa cửa lại luôn.
Trì Gia Nghi hô to gọi nhỏ chạy tò tò kế bên nàng, thấy chung quanh không ai, nói thật nhỏ:
"Sắp ba mươi rồi, nhu cầu mà, bình thường thôi, hiểu mà, hiểu mà, nói mình biết chút xíu xiu đi, với ai vậy? Có phải là người mình cũng quen hay không?"
Da mặt Hà Thanh Nhu mỏng, không thèm để ý tới cái tên không biết thẹn là gì này, xoay người bỏ đi, Trì Gia Nghi chạy theo nàng, vừa tủm tỉm cười trộm...
Sân triển lãm Tây Nam Sơn được chia làm ba chỗ, khu ngoài trời, khu trong nhà cùng khu đua xe, khu đua xe thì không cần phải nói, còn khu ngoài trời cùng khu trong nhà được tách biệt ở đỉnh núi hai hướng nam bắc, khu ngoài trời là kiểu sân rộng không mái che, khu trong nhà thì nằm trong tòa nhà lớn khép kín.
Vị trí trưng bày của Tập đoàn ô tô Đông Ninh nằm ở phía đông nam đại sảnh lầu một, lần này trưng bày ô tô cùng tranh thiết kế, hai khu đặt các bản thiết kế cùng mô hình kiểu kinh điển, ba khu còn lại là trưng bày các kiểu xe sẽ được công ty đẩy mạnh ra thị trường trong năm tới.
Tiểu Ngô cùng mấy nhân viên đang bố trí khu triển lãm, đang lúc trao đổi thì nhìn thấy Hà Thanh Nhu từ xa đi tới.
Hà tỷ. Tiểu Ngô vội vàng gọi.
Tổ trưởng Hà. Những người khác cũng gọi theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!