Cuối cùng chữ trong sách như biến thành một con tôm hùm bự thơm lừng, Lâm Miểu nhăn mặt, xoa cái bụng đang sôi ọc ọc rồi hậm hực xuống lầu ăn tôm hùm.
Cậu nhai thịt tôm thơm ngon, nghiêm túc tuyên bố với Hoắc Dữ Xuyên,
"Ghét không phải là thích đâu, cậu đừng xem mấy thứ vớ vẩn kia nữa, toàn gạt người thôi."
Hoắc Dữ Xuyên ngồi đối diện cậu, chống má nhìn cậu rồi bình tĩnh nói: Thế à?
Cơm nước xong xuôi, Lâm Miểu cảm thấy hôm qua chạy bộ thật uổng công, còn lâu mới tiêu được bốn ký thịt.
Cậu biết Hoắc Dữ Xuyên chỉ kiếm cớ để mình ở lại đây làm gối ôm miễn phí thôi.
Không phải cậu không chịu mà là muốn hắn trả tiền.
Hoắc Dữ Xuyên, cậu ngập ngừng nói,
"Gia hạn cũng được nhưng không thể miễn phí được."
Hai năm nay cậu và cha mình để dành được khoảng một trăm ngàn, tính cả lãi vẫn còn nợ Hoắc Dữ Xuyên hơn sáu trăm ngàn. Nợ lớn như vậy, không tranh thủ kiếm tiền thì chừng nào mới trả xong.
Hoắc Dữ Xuyên nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu rồi nói:
"Vậy thì mỗi ngày một trăm." (~350 ngàn)
Lâm Miểu kỳ kèo,
"Thêm một trăm nữa đi."
Hoắc Dữ Xuyên nhìn vỏ tôm hùm trên bàn,
"Một trăm đó nằm trong bụng cậu kìa."
Lâm Miểu nghẹn họng, đang tính tiền ăn của cậu chứ gì!
"Sau này tớ có thể ăn món rẻ hơn."
Hoắc Dữ Xuyên: Tớ không ăn được.
Lâm Miểu: ......
Hoắc Dữ Xuyên ung dung nói:
"Thẻ ngân hàng của cậu đang ở chỗ tớ, thêm một trăm hay bớt một trăm cũng như nhau thôi."
Khác chứ, Lâm Miểu cãi lại,
"Thẻ ở chỗ cậu nhưng tiền là của tớ."
Hoắc Dữ Xuyên:
"Cậu không sợ tớ trộm tiền của cậu à?"
Không. Lâm Miểu nghĩ mặc dù Hoắc Dữ Xuyên keo kiệt nhưng sẽ không bao giờ trộm tiền người khác.
Hắn chỉ nghĩ trăm phương ngàn kế moi tiền người khác thôi.
Nhưng đừng moi tiền của mình chứ! Cậu lẩm bẩm:
"Cậu đừng ngấp nghé tiền của tớ nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!