Chương 62: Ngoại Truyện - Hạ Dư 1

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Nhà họ Dư có năm người con trai, Dư Cận Vãn vẫn cảm thấy mình chẳng giống cha chút nào.

Không phải khác nhau về ngoại hình mà là năng lực, tham vọng, tính cách......

Cha anh lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thời trẻ dốc sức phấn đấu không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng làm nhà họ Dư nở mày nở mặt, giành được một chỗ cắm dùi trên thị trường cạnh tranh khốc liệt.

Bốn người anh của Dư Cận Vãn sau khi trưởng thành cũng lần lượt vào công ty làm việc và có chỗ đứng riêng.

Chỉ có anh ra trường làm một giảng viên đại học bình thường.

Mẹ anh cũng là giáo viên, nhưng bà đã chia tay cha anh từ lâu vì tính cách khác biệt.

Dư Cận Vãn nghĩ có lẽ về mặt lập kế hoạch cho cuộc đời, mình giống mẹ nhiều hơn.

Đó là lần đầu tiên anh chống đối cha mình vì không đi theo con đường ông vạch sẵn.

Dư Mậu Đức nổi trận lôi đình, thậm chí còn định quyên tặng một tòa nhà cho trường để hiệu trưởng đừng tuyển con trai mình vào làm.

Nhưng lúc đó công ty gặp chút rắc rối, khi Dư Mậu Đức giải quyết xong trở lại quản con trai thì Dư Cận Vãn đã đi dạy được mấy ngày.

Dư Mậu Đức tức đến nỗi râu ria dựng ngược, suýt nện gậy thủng đất. Cũng may bốn người con trai còn lại của ông đều giỏi giang ngoan ngoãn. Ông tức giận mấy ngày, sau đó mặc kệ Dư Cận Vãn.

Từ khi Dư Cận Vãn có trí nhớ, cha anh rất nghiêm khắc, các anh trai cũng vậy. Trong nhà lúc nào cũng lặng ngắt như tờ, ai nấy đều nói năng thận trọng, trò chuyện với cha như đang báo cáo công việc, ở nhà hay công ty cũng chẳng có gì khác nhau.

Hồi bé anh rất ghen tị khi thấy các anh em nhà khác chơi đùa vui vẻ. Mấy người anh của anh chẳng bao giờ như vậy mà luôn trầm lặng kiệm lời, không chút cảm xúc, đến nỗi khi anh thấy Tiểu Trịnh đi cạnh Hoắc Dữ Xuyên, anh không khỏi hoài nghi hắn là em trai thất lạc nhiều năm của mình.

Hết tuần đầu tiên đi dạy, anh nơm nớp lo sợ về nhà nghe cha mắng, đúng lúc các anh trai cũng về.

Anh cả nhìn anh rồi hờ hững nói: A Vãn gầy đi rồi.

Anh Hai:

"A Vãn, ăn cơm nhiều vào."

Anh Ba:

"A Vãn, uống nước nhiều vào."

Anh Tư:

"A Vãn, nhảy nhiều......" Sau đó ho khan một cái rồi không nói gì nữa.

Dư Cận Vãn gật đầu, cũng không để ý mà chỉ tự hỏi cha sẽ mắng mình thế nào.

Sắc mặt cha anh quả thực rất kém, cũng may chưa nói được mấy câu thì các anh trai vào báo cáo công việc, cha anh không để ý đến anh nữa mà xua tay cho anh lui ra.

Thế là Dư Cận Vãn ở lại đại học A giảng dạy như mong muốn, môi trường ở đó rất tốt nên anh cực kỳ thích.

Hôm gặp Hạ Tòng Sơn, anh không cưỡng lại được lời rủ rê nhiệt tình của đồng nghiệp, cộng thêm lòng hiếu kỳ nên tới Mạc Sắc chơi.

Nhưng anh không thích chỗ này, chỉ cảm thấy ồn ào huyên náo, tối tăm hỗn loạn.

Hôm đó anh cũng mặc sơ mi trắng nên nhìn khá giống nhân viên phục vụ ở đó, ánh đèn lờ mờ càng làm nổi bật vòng eo thon gọn của anh.

Trên đường đến nhà vệ sinh, anh bị một gã khách say mèm quấy rối, trong lúc hoảng sợ, Hạ Tòng Sơn túm lấy gã kia chửi ầm lên:

"Người ta đang làm việc đàng hoàng mà anh cứ đòi ngủ với người ta, tôn trọng người làm công chút xíu được không?!"

"Đẹp? Đẹp thì phải ngủ với anh à?! Biết liêm sỉ chút đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!