Trong xe lặng ngắt như tờ, Lâm Miểu vội vàng rụt tay lại rồi thanh minh:
"Tôi đâu có sờ Hoắc Dữ Xuyên."
Tiểu Trịnh: Vâng.
Lâm Miểu: ...... Sao vẻ mặt anh cứ như không tin vậy.
Về tới nhà, Lâm Miểu lay nhẹ vai Hoắc Dữ Xuyên rồi nói:
"Hoắc Dữ Xuyên, đến nhà rồi."
Hoắc Dữ Xuyên không mở mắt ra, vô thức dụi vào cổ cậu rồi đưa tay ôm cậu.
Thấy cảnh này, Tiểu Trịnh như trở lại lần đầu gặp mặt, xuýt xoa một cách máy móc:
"Ồ, lâu lắm rồi chưa thấy Hoắc tổng ngủ ngon như vậy."
Lâm Miểu:
"...... Đừng diễn nữa."
Tiểu Trịnh: Xin lỗi, quên mất.
Lâm Miểu nhìn khuôn mặt liệt của hắn rồi tò mò hỏi:
"Lúc diễn anh có thấy ngại chút nào không?"
Tiểu Trịnh: Rất nhiều chút.
Lâm Miểu:
"Vậy sao anh còn diễn nữa?"
Tiểu Trịnh:
"Phải giữ chỗ làm chứ."
Lâm Miểu: ...... Cũng đúng, anh đâu chỉ làm một việc mà làm mấy chục việc lận.
Cậu chợt thấy đồng cảm với Tiểu Trịnh:
"Làm việc cho Hoắc Dữ Xuyên thật không dễ gì."
Tiểu Trịnh:
"Đâu có, Hoắc tổng trả lương cao mà."
Lâm Miểu sực nhớ ra lương tháng của Tiểu Trịnh là ba trăm ngàn, bằng hai năm của mình.
Cậu mới là rẻ nhất!
Thế là Hoắc Dữ Xuyên vừa ngủ dậy thì thấy Lâm Miểu liếc mình rồi hừ lạnh một tiếng.
Hoắc Dữ Xuyên: ...... Gì vậy?
Lúc vào nhà, Lâm Miểu nhìn chậu cây ở cửa rồi nói:
"Bốn ngàn, đắt hơn sinh viên chút xíu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!