Hơi thở nóng rực đốt cháy vành tai Lâm Miểu, vật không thể xem nhẹ dưới lòng bàn tay phồng to làm mặt cậu đỏ tới tận mang tai, đầu óc rối bời, chỉ có thể lắp bắp:
"Mười, mười tám tuổi là lớn rồi......"
Lồng ngực Hoắc Dữ Xuyên phập phồng, thì thầm hỏi:
"Chỉ mười tám tuổi thôi sao?"
Hắn nắm tay Lâm Miểu từ từ chuyển động, tiếng thở dốc trong căn phòng yên tĩnh càng thêm rõ ràng, tựa như giấc mơ năm mười tám tuổi đột nhiên quay về, giao thoa chồng chéo qua nhiều năm rồi trở thành hiện thực, đột nhiên rơi vào ngực hắn.
Lâm Miểu hoảng sợ nhắm mắt lại, nói năng lộn xộn:
"Cậu, cậu vẫn còn sốt mà......"
Hoắc Dữ Xuyên vẫn không buông tay:
"Bởi vậy càng nóng hơn đúng không?"
Đầu óc Lâm Miểu hỗn loạn, chẳng còn nghĩ được gì. Cậu vùi mặt vào ngực Hoắc Dữ Xuyên, nghe tiếng tim đập xen lẫn tiếng hít thở, dường như cậu cũng không kiềm chế được cơn nóng nên khẽ thở dốc.
Đột nhiên cậu phát hiện nửa người dưới của mình là lạ, giống hệt Hoắc Dữ Xuyên......
Trong lòng cậu giật thót, hoảng loạn muốn trốn đi nhưng lại bị Hoắc Dữ Xuyên ôm chặt trong lòng.
Hoắc Dữ Xuyên thả tay cậu ra rồi nắm chặt vật kia của cậu.
Toàn thân Lâm Miểu run rẩy, giọng nói cũng thay đổi:
"Đừng...... Hoắc Dữ Xuyên......"
Đừng sợ, Hoắc Dữ Xuyên nắm tay cậu tuốt chung, nhẹ nhàng an ủi,
"Đây là phản ứng sinh lý bình thường mà."
Lâm Miểu nghẹn ngào rên rỉ, toàn thân run rẩy, đầu óc trống rỗng, tựa như cả người đều bị Hoắc Dữ Xuyên khống chế.
Nước mắt cậu trào ra, nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên gọi Miểu Miểu......
Hơn một tiếng sau, Lâm Miểu ôm đầu gối ngồi xổm ở góc phòng, đôi mắt ướt át, khóe mắt đỏ hoe.
Hoắc Dữ Xuyên đang định tới gần thì Lâm Miểu nói ngay:
"Cậu không được qua đây!"
Hoắc Dữ Xuyên mấp máy môi, Lâm Miểu lại nói:
"Cũng không được nói gì hết!"
Hoắc Dữ Xuyên: ......
Hồi lâu sau, nhiệt độ trên mặt Lâm Miểu mới hạ xuống, cổ cũng không còn đỏ nữa.
Quần áo cậu và Hoắc Dữ Xuyên đều bị bẩn, may mà trong tủ quần áo có đồ ngủ để thay. Cậu tìm một bộ ném cho Hoắc Dữ Xuyên, sau đó vào phòng tắm thay đồ, lúc ra trông thấy Hoắc Dữ Xuyên ngồi dựa vào giường, không thay quần áo mà chỉ nhìn cậu.
Lâm Miểu khó hiểu: Gì vậy?
Hoắc Dữ Xuyên nói:
"Cậu bắn lên người tớ mà không thay đồ cho tớ sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!