Cuối cùng Lâm Miểu đã ăn hết tôm hùm mà Hoắc Dữ Xuyên vẫn không nói mình muốn ăn gì.
Lâm Miểu hơi bực, hình như Hoắc Dữ Xuyên lại có thêm một bí mật mà cậu không biết, điều này khiến trong lòng cậu rất khó chịu.
"Cậu phiền quá à, không thèm để ý đến cậu nữa!"
Cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng rồi xuống lầu nói với dì Trần mình sẽ về trường.
Sao lại về? Dì Trần níu cậu lại:
"Đừng vội, ngày mai cuối tuần cháu đâu phải đi học đúng không?"
Lâm Miểu liếc nhìn lên lầu rồi lẩm bẩm:
"Nhưng vẫn phải về ạ."
Dì Trần nói:
"Thịt bò mới giao tới tươi lắm, dì Trần đang định ngày mai làm bít tết cho cháu, còn có......"
Lâm Miểu sợ còn nghe tiếp mình sẽ không đi được nữa nên vội nói:
"Cháu không ăn đâu, cháu đang giảm cân ạ."
Giảm gì mà giảm?
Dì Trần phản đối, Cháu có mập đâu.
Lâm Miểu lẩm bẩm:
"Nhưng cháu muốn giảm."
Dì Trần thở dài:
"Vậy Hoắc tổng phải làm sao bây giờ?"
Lâm Miểu khó hiểu: Sao ạ?
Dì Trần rầu rĩ nói:
"Cháu đi rồi lỡ cậu ấy không nghe lời dì, không chịu uống thuốc thì sao?"
Lâm Miểu:
"...... Cậu ấy cũng đâu phải con nít."
Cậu vừa dứt lời thì thấy Tiểu Trịnh đi vào, vừa nghe điện thoại vừa nói:
"Được, để tôi hỏi xem."
Hắn cúp điện thoại rồi nhìn Lâm Miểu:
"Hoắc tổng hỏi tôi nên chôn cậu ấy ở đâu, có đắt lắm không?"
Lâm Miểu: ......
Lâm Miểu chạy bịch bịch lên lầu quát:
"Hoắc Dữ Xuyên, cậu nói nhảm gì thế hả? Chỉ bị sốt mà hỏi chôn chỗ nào à, mau phỉ phui cái miệng cậu đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!