Tiểu Trịnh không có phản ứng gì mà chỉ nói: Không đâu.
Sao lại không? Lâm Miểu không tin,
"Biết đâu mấy năm nữa cậu ấy kết hôn cũng nên!"
Tiểu Trịnh vẫn nói:
"Không ngủ ở giữa đâu."
Vậy Hoắc Dữ Xuyên ngủ ở giữa sao? Lâm Miểu căm tức nghĩ trái ôm phải ấp à? Nghĩ hay lắm!
Cậu lại liếc nhìn thời hạn hợp đồng, hoài nghi Hoắc Dữ Xuyên mất ngủ hai ngày nên đầu óc lú lẫn
--- Ban ngày ban mặt, dù cậu có bán mình cũng đâu đến mức phải bán hai mươi năm chứ?!
Còn nữa, tính ra một năm mình chỉ đáng giá năm mươi ngàn tệ thôi sao? Lâm Miểu càng tức hơn
--- Mình rẻ rúng đến vậy à? (~178 triệu)
Xe dừng lại ngoài biệt thự, Lâm Miểu nhìn tòa nhà lộng lẫy trước mắt, rốt cuộc đã tin một triệu thật sự chẳng là gì đối với Hoắc Dữ Xuyên.
Cậu chưa từng thấy tòa nhà nào lớn đến thế, sơn màu trắng ngà, vừa rộng rãi vừa tinh tế, nếu lỡ cạy một viên gạch chắc cậu cũng không đền nổi.
Tiểu Trịnh nhập mật khẩu vào màn hình điện tử ở cổng rồi mở cửa xe cho Lâm Miểu, nghiêng người mời cậu:
"Hoắc tổng đang đợi ngài trong nhà đấy ạ."
Lâm Miểu thay giày trước cửa, phòng khách bài trí đơn giản, có vẻ hơi trống trải. Trên ghế sofa, Hoắc Dữ Xuyên chống đầu nhắm mắt dựa một bên, hình như đã ngủ thiếp đi.
Nhưng Lâm Miểu nhớ lại Tiểu Trịnh nói hắn không ngủ được.
Thế là cậu đến gần gọi khẽ: Hoắc Dữ Xuyên?
Mí mắt Hoắc Dữ Xuyên giật giật, mở mắt ra nhìn cậu.
Lâm Miểu cũng ôm ba lô nhìn hắn.
Hoắc Dữ Xuyên có vẻ rất mệt mỏi nhưng dưới mắt không hề thâm quầng, chắc vì đã quen rồi.
"Hai ngày nay cậu đều không ngủ sao?"
Hoắc Dữ Xuyên khàn giọng nói: Tới đây.
Lâm Miểu ôm ba lô đi qua.
Hoắc Dữ Xuyên liếc nhìn chỗ bên cạnh, Ngồi đi.
Lâm Miểu đặt ba lô sang một bên rồi ngồi xuống, Hoắc Dữ Xuyên lập tức nghiêng người nằm gối lên đùi cậu.
Lâm Miểu:
"...... Chỉ cần thế này là cậu ngủ được à?"
Hoắc Dữ Xuyên mơ màng ừ một tiếng, nhắm mắt hỏi cậu:
"Trợ lý Trịnh nói với cậu chuyện hợp đồng chưa?"
Lâm Miểu gật đầu rồi thắc mắc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!