Lâm Miểu đứng ở tòa nhà giảng dạy nhìn Lý Văn Diệu sưng húp mặt mũi trước mắt mình, ngẩn ra một lát rồi ngập ngừng hỏi:
"Mặt cậu...... bị vậy là do tôi đánh hôm qua à?" Mình lợi hại vậy sao?
Không phải.
Lý Văn Diệu vừa há miệng thì đau đến nỗi ứa nước mắt, khó nhọc thốt từng chữ.
"Xin lỗi, hôm qua tôi bậy quá."
"Lẽ ra tôi không nên nói cậu như vậy, xin lỗi cậu."
Lâm Miểu nắm quai ba lô đi vòng qua hắn.
"Tôi không muốn thấy cậu nữa."
Hoắc Dữ Xuyên đứng ở góc tòa nhà nhìn theo bóng dáng Lâm Miểu đến khi mất hút.
Hắn lấy điện thoại ra, mở khung chat với Lâm Miểu, nhìn rất lâu mới đưa tay gõ chữ.
Lâm Miểu đang đi nửa chừng thì nghe thấy điện thoại ting một tiếng.
Cậu lấy ra xem, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên hỏi:
"Gặp một lần được không?"
Lâm Miểu nhìn chằm chằm tin nhắn kia hồi lâu, không trả lời.
Hoắc Dữ Xuyên lại hỏi:
"Vậy gặp Tiểu Trịnh nhé, có chuyện cần nói với cậu."
Lâm Miểu mím môi, cuối cùng vẫn trả lời: Ở đâu?
Hoắc Dữ Xuyên nói: Cổng trường.
Khi Lâm Miểu ra cổng thì thấy Tiểu Trịnh đứng thẳng tắp, trên tay cầm túi hồ sơ.
Xe đậu khá xa nên chẳng biết bên trong có ai không.
Lâm Miểu không đến xem mà chỉ hỏi Tiểu Trịnh: Có chuyện gì vậy?
Tiểu Trịnh đưa túi hồ sơ cho cậu rồi nói:
"Đây là hợp đồng ngài ký trước kia, có ba bản, tất cả đều ở trong này."
Lâm Miểu khó hiểu:
"Sao lại đưa cho tôi?"
Cậu cũng có một bản mà.
"Hoắc tổng nói giao cho ngài xử lý," Tiểu Trịnh nói,
"Xé cũng được, đốt cũng được, từ nay về sau ngài không còn nợ Hoắc tổng nữa".
Lâm Miểu sửng sốt:
"Nhưng tôi vẫn còn nợ cậu ấy hơn sáu trăm ngàn mà......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!