Chương 34: Thế nào mới gọi là thích?

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Không phải Hoắc Dữ Xuyên chưa từng có bạn, nhưng sau khi đám bạn kia phát hiện ra thân phận đáng xấu hổ của hắn thì dần tránh xa hoặc trở thành một trong những kẻ chế giễu hắn.

Chẳng qua chỉ trở lại cuộc sống trước đây thôi, hắn nghĩ, ngay cả Lâm Miểu cũng......

Ly sữa đậu nành ấm áp trong tay chợt trở nên lạnh lẽo.

Hoắc Dữ Xuyên, hắn nghe thấy Lâm Miểu nói,

"Đó là con rơi của cậu với người khác à?"

Hoắc Dữ Xuyên giật mình: ...... Không phải.

"Vậy thì chẳng có gì mất mặt hết," Lâm Miểu nói, Cậu đâu có lỗi gì.

Hoắc Dữ Xuyên ngẩn ngơ nhìn cậu.

"Nếu cậu có con riêng với người khác mà tớ vẫn làm bạn với cậu thì mới mất mặt!" Lâm Miểu nghiêm túc nói,

"Tớ nhất định sẽ chửi cậu thúi đầu, cạn tàu ráo máng."

Cậu dừng một lát rồi nói thêm:

"Nhưng đâu ai chọn được cha mẹ."

"Hoắc Dữ Xuyên, họ là họ, dù họ có là cha mẹ cậu đi nữa thì cậu cũng không giống họ."

"Cậu sẽ trở thành một người rất tốt."

Hoắc Dữ Xuyên đứng tại chỗ, dường như mọi âm thanh xung quanh đều tan biến, chỉ còn câu nói của Lâm Miểu vang vọng bên tai.

Hắn không nói nên lời, thậm chí quên cả nhúc nhích, mãi đến khi tiếng chuông vào lớp reo lên, Lâm Miểu mới kéo hắn vào lớp.

Hôm đó hắn nằm bò ra bàn, vùi mặt vào cánh tay, chẳng ai biết khóe miệng hắn nhếch lên bao lâu mới hạ xuống.

Cuộc sống bế tắc vô vọng trở nên tươi sáng hơn.

Suốt thời gian đó, hắn làm thêm ở rất nhiều nơi, còn làm ở thư viện ngoài giờ học.

Vì vậy mỗi dịp cuối tuần Lâm Miểu đến đọc sách tựa như ở bên nhau cả ngày. Một người đọc sách, một người tìm sách, sau đó cùng nhau ăn trưa rồi từ biệt khi mặt trời lặn.

Chẳng mấy chốc đã đến kỳ nghỉ đông, Hoắc Dữ Xuyên dành phần lớn thời gian để làm thêm, mẹ hắn hiếm khi ra ngoài mà thường xuyên ngồi ngẩn người bên cửa sổ.

Đêm giao thừa, mẹ hắn nghe tiếng pháo nổ ngoài đường và tiếng cười rộn rã trên TV, đột nhiên gào thét đập vỡ cửa sổ.

"Sao cha mày vẫn chưa tới thăm chúng ta?!"

Tao già rồi!

"Các người đều vô lương tâm như nhau cả thôi!"

Tiếng thét chói tai nện vào màng nhĩ Hoắc Dữ Xuyên. Hắn dọn dẹp mảnh kính vỡ rồi đạp xe ra ngoài như thường lệ, lang thang một cách vô định.

Mẹ hắn nói hắn rất giống cha mình.

Đôi khi sự giống nhau này là niềm an ủi, nhưng giờ nó chỉ khiến mẹ hắn trở nên điên cuồng mất khống chế.

Tuy là giao thừa nhưng đường phố không náo nhiệt lắm, có lẽ mọi người đều đã quây quần bên gia đình.

Gió lạnh luồn vào cổ, Hoắc Dữ Xuyên vùi cằm vào cổ áo, hai tay tê cứng vì lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!