Lâm Miểu sửng sốt hồi lâu mới hiểu được ý nghĩa của câu này, mặt lập tức đỏ bừng, Cậu biến thái!
Hoắc Dữ Xuyên:
"Không hiểu thì hỏi, vậy là biến thái à?"
Lâm Miểu còn lâu mới tin, Cậu cố ý chứ gì!
Hoắc Dữ Xuyên:
"Thế thì cậu đừng vạch trần tớ."
Lâm Miểu: ......
Cậu không có chút liêm sỉ nào sao?!
Lâm Miểu tức giận tắt điện thoại, không thèm nói chuyện với hắn nữa.
Nhưng khi yên tĩnh lại, trong đầu cậu lại hiện ra cảnh Hoắc Dữ Xuyên nhốt mình cạnh bàn rồi chồm tới gần, thốt ra từng chữ từng câu.
Hắn nói:
"Lâm Miểu, không ai ôm bạn thân ngủ đâu."
"Tớ nói chưa từng hôn người khác cũng là thật."
"Tớ chưa bao giờ thích người khác cả...... Vẫn luôn là cậu, chỉ có cậu thôi."
Vành tai Lâm Miểu nóng hổi, tim đập thình thịch, muốn giấu cũng không được, tựa như chỉ cần nghĩ tới chuyện Hoắc Dữ Xuyên thích mình thì cả người đều kỳ quái.
Ồn ào quá, cậu hậm hực mắng tim mình
--- Đập nhanh thế làm gì?!
Đêm đó cậu ngủ không yên, lúc thì mơ thấy Hoắc Dữ Xuyên tỏ tình với mình, sau đó tim cậu nhảy lên một cái rồi vọt thẳng ra ngoài, đỏ chót, cậu sợ đến nỗi mở choàng mắt.
Tỉnh lại mới biết chỉ mới nửa đêm nên đành phải ngủ tiếp.
Sau đó lại mơ thấy Hoắc Dữ Xuyên nói
"Thích cái bép, lừa cậu thôi".
Lâm Miểu tức giận đạp giường một cái làm Tưởng Nhạc Minh ở giường bên cạnh co rúm lại, cứ tưởng có động đất.
Khi đến dưới lầu, cậu trông thấy Hoắc Dữ Xuyên mặc áo hoodie sáng màu và quần thể thao lần trước, khoanh tay dựa vào thân cây, nghe tiếng bước chân thì quay đầu sang rồi điềm tĩnh nhìn cậu.
Lâm Miểu dừng lại, mấy giây sau vờ như không thấy hắn, đi thẳng vào ký túc xá.
Hoắc Dữ Xuyên đi theo.
Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, Lâm Miểu đột nhiên nói với chú gác cổng:
"Chú ơi, có người lạ vào ký túc xá nè!"
Hoắc Dữ Xuyên: ......
Chú gác cổng nghiêm mặt thò đầu ra nhìn Hoắc Dữ Xuyên từ trên xuống dưới, Học khoa nào vậy?
Hoắc Dữ Xuyên chưa kịp lên tiếng thì Lâm Miểu đã chặn trước:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!