Tiểu Trịnh lái xe vào bãi, lúc lên lầu trông thấy Hoắc Dữ Xuyên xách bánh kem đứng im trước cửa phòng làm việc của mình.
Hắn đi tới, nhìn thấy Lâm Miểu đứng trước bàn mình, trong tay cầm quyển sổ nhìn rất quen, đôi mắt đỏ hoe trừng Hoắc Dữ Xuyên.
Tiểu Trịnh sững sờ hai giây, sau khi kịp phản ứng thì giống như robot bị chập mạch, À......
Hoắc Dữ Xuyên không nhìn hắn mà chỉ nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lâm Miểu rồi nói:
"Anh ra ngoài trước đi."
Tiểu Trịnh lập tức quay lưng đi.
Hoắc Dữ Xuyên đến gần, rút quyển sổ ra khỏi bàn tay nắm chặt của Lâm Miểu rồi lật xem từng trang.
Sống mũi Lâm Miểu cay xè, cắn môi hỏi:
"Cậu nói không ngủ được cũng là gạt tớ đúng không?!"
Hoắc Dữ Xuyên gập sổ lại, cụp mắt nói khẽ: Ừ.
Sống mũi Lâm Miểu càng cay hơn, nhớ lại ngày họ trùng phùng, Hoắc Dữ Xuyên dựa vào vai cậu, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, nhớ tiếng hít thở mỗi đêm ôm nhau ngủ, còn có đêm thứ Sáu hôm đó, mình sợ Hoắc Dữ Xuyên mất ngủ nên ngốc nghếch chạy tới khách sạn......
Rõ ràng Hoắc Dữ Xuyên có mình hay không cũng vẫn ngủ ngon, nhưng mình lại bị vài ba câu nói của hắn lừa gạt, hệt như một thằng hề lố bịch.
Chỉ trách mình quá ngu ngốc, ngốc đến nỗi Hoắc Dữ Xuyên nói gì cũng tin, ngay cả lý do làm gối ôm trợ ngủ hoang đường như vậy cũng chưa từng hoài nghi, còn tự thuyết phục mình trên đời có đủ thứ bệnh lạ, tin Hoắc Dữ Xuyên không lừa mình.
"Sao lại gạt tớ?! Vui lắm đúng không?!"
Lâm Miểu hệt như chú báo con bị chọc tức, lồng ngực phập phồng mạnh nhưng vẻ mặt lại bi thương như sắp khóc.
Hoắc Dữ Xuyên chậm chạp giơ tay lên, muốn chạm vào mặt Lâm Miểu nhưng bị cậu hất ra.
Bánh kem trắng muốt rơi xuống sàn nhà, hoa văn tinh xảo lập tức nhão nhoét.
Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu nhìn một lúc lâu mới khàn khàn nói,
"Lâm Miểu, tớ không ngớ ngẩn vậy đâu."
Hắn nói:
"Tớ chỉ muốn cậu...... ở bên tớ thôi."
Lưng Lâm Miểu dựa vào mép bàn, bên tai lại vang lên câu Nó thích em đấy của Hoắc Minh Triết, hệt như nham thạch nóng hổi tưới lên tim cậu.
Cậu thở dồn dập, Cậu......
Hoắc Dữ Xuyên từ từ áp sát,
"Tớ nói chưa từng hôn người khác cũng là thật."
"Tớ chưa bao giờ thích người khác cả," giọng nói trầm thấp truyền vào màng nhĩ Lâm Miểu, cậu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên nói,
"Vẫn luôn là cậu, chỉ có cậu thôi."
Đôi môi ấm áp phủ lên khiến suy nghĩ của Lâm Miểu bỗng nhiên đứt đoạn, lòng bàn tay nắm chặt mép bàn, trong đầu mơ hồ hiện ra đêm đó ở khách sạn, sau khi Hoắc Dữ Xuyên thức giấc cũng chồm tới như vậy, hơi thở quen thuộc bao trùm......
Sau đó Hoắc Dữ Xuyên bảo cậu rằng mình ngứa miệng.
Lâm Miểu đột ngột đẩy Hoắc Dữ Xuyên ra,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!