Trong khoảnh khắc, đầu óc Lâm Miểu như đứng máy, bị một đống bột nhão lấp kín, không cách nào suy nghĩ, chỉ còn câu Nó thích em đấy của Hoắc Minh Triết văng vẳng bên tai.
Cậu đờ đẫn để mặc Hoắc Dữ Xuyên kéo mình ra khỏi đại sảnh khách sạn, cứ như quên mất cách nói chuyện, lắp bắp hỏi:
"Anh ấy nói...... ai thích tớ vậy?"
Hoắc Dữ Xuyên dừng chân lại rồi quay đầu nhìn cậu, bàn tay siết chặt nhưng trên mặt chẳng có chút cảm xúc nào.
Hắn đến gần một bước, nhìn chằm chằm người trước mắt rồi hỏi: Cậu nghĩ xem?
Tim Lâm Miểu đột nhiên đập loạn, đụng vào lồng ngực cậu, gò má nóng bừng, nóng đến nỗi đầu óc choáng váng.
Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà chỉ thấy hoang mang bối rối, lập tức rút tay về.
"Tớ...... Hoắc Dữ Xuyên, cậu......"
Lòng bàn tay Hoắc Dữ Xuyên trống rỗng, đôi mắt đang nhìn cậu chăm chú bỗng nhiên ảm đạm. Hắn đút tay vào túi rồi thản nhiên nói:
"Tớ còn thích dì Trần, thích Tiểu Trịnh nữa...... Sao, cậu không thích à?"
Nhịp tim Lâm Miểu từ từ chậm lại, khóe miệng hơi nhếch lên, ngẩn ngơ hỏi:
"Là...... kiểu thích này sao?"
Hoắc Dữ Xuyên quay lưng đi ra ngoài,
"Chứ còn kiểu nào nữa?"
Lâm Miểu rối bời, không tả được đây là cảm giác gì. Cậu đi theo hỏi:
"Vậy sao anh cậu nói đó là bí mật?"
Hoắc Dữ Xuyên:
"Tại anh ta lên cơn thôi."
Sao lại mắng người ta chứ? Lâm Miểu nhìn hắn, Cậu đang giận à?
Hoắc Dữ Xuyên: Không phải.
Nhưng nhìn hắn chẳng vui chút nào, Lâm Miểu nghĩ thầm, cứ như muốn đánh chết anh mình vậy.
Tiểu Trịnh lái xe chờ bên ngoài. Sau khi lên xe, Hoắc Dữ Xuyên im lặng nhìn xe cộ và người đi đường qua lại ngoài cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.
Lâm Miểu trầm tư một hồi, cảm thấy có lẽ phản ứng lúc nãy của mình làm hắn không vui, thích bạn bè và trưởng bối là điều hết sức bình thường, thế mà mình lại hoảng lên, Hoắc Dữ Xuyên là người sĩ diện, chắc hắn thẹn quá hóa giận thôi.
Cậu nghĩ ngợi rồi chân thành nói với Hoắc Dữ Xuyên:
"Tớ cũng thích cậu và Tiểu Trịnh lắm!"
Xe đột ngột thắng gấp làm Lâm Miểu hoảng hồn ôm chầm Hoắc Dữ Xuyên bên cạnh.
Xin lỗi, Tiểu Trịnh nói, Run chân.
Hắn lái xe đi tiếp rồi nói: Không cần đâu.
Lâm Miểu quên buông Hoắc Dữ Xuyên ra mà vẫn ôm hắn: Sao cơ?
Tiểu Trịnh vô cảm nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!