Lâm Miểu há miệng sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay lột áo ngủ của Hoắc Dữ Xuyên.
Hoắc Dữ Xuyên:
"...... Cậu làm gì vậy?"
Lâm Miểu:
"Để tớ xem có phải lương tâm cậu đen thui rồi không."
Cậu chỉ về trễ mấy phút vì trốn thầy giáo mà đòi trừ một trăm luôn sao?
"Tớ ngủ với cậu một đêm mới được một trăm, trừ xong khác nào ngủ miễn phí hả?"
Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói,
"Vậy cậu đừng ngủ nữa."
Lâm Miểu sờ đệm giường êm ái dưới người,
"Tớ có bị mất ngủ đâu, sao lại không ngủ chứ?"
Hoắc Dữ Xuyên:
"Ngủ cũng chẳng có tiền đâu."
Lâm Miểu tức giận nằm đè lên Hoắc Dữ Xuyên,
"Không được, không cho trừ."
Nhiệt độ cơ thể tiếp xúc với nhau qua áo mỏng, Lâm Miểu nghe thấy Hoắc Dữ Xuyên thở hổn hển rồi hít sâu mấy lần.
Lâm Miểu tưởng mình đè hắn đau nên chống tay ngồi dậy, dạng chân ngồi trên bụng hắn.
Hoắc Dữ Xuyên lại thở dốc.
Lâm Miểu:
"...... Tớ nặng vậy sao?" Đè cậu ngạt thở luôn à?
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt khó đoán rồi nói khẽ: Xuống đi.
Lâm Miểu cò kè mặc cả,
"Vậy cậu không được trừ tiền tớ."
Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, Không xuống thật à?
Lâm Miểu:
"Không trừ tiền thì tớ mới xuống......"
Còn chưa nói hết thì Hoắc Dữ Xuyên đã đưa tay đè cậu nằm sát ngực mình,
"Vậy cứ ngủ thế này đi."
Lâm Miểu: ......
Lâm Miểu nằm trên ngực Hoắc Dữ Xuyên cả đêm, tức đến nỗi suýt mất ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!