Hạ Tòng Sơn hùng hổ xông tới nhưng bị Tiểu Trịnh kéo lại, vừa mắng vừa giãy giụa đòi liều mạng với Hoắc Dữ Xuyên.
"Mi mới phá sản, ngày mai công ty mi mới phá sản!"
"Hoắc Dữ Xuyên, mi xuống đây, hôm nay ông không đập mi thì không phải họ Hạ nữa!"
Mi ra đây......
Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên ngồi trong xe, nghe giọng Hạ Tòng Sơn xa dần thì lạnh lùng nói:
"Cậu thấy chưa, anh ta dữ lắm."
Lâm Miểu bất bình thay chủ quán,
"Tại cậu trù quán người ta phá sản chứ bộ."
Hoắc Dữ Xuyên:
"Anh ta cũng trù công ty tớ phá sản mà."
Lâm Miểu:
"...... Ừ, vậy thì huề nhau."
Cậu hỏi:
"Vậy tớ làm thêm được không?"
Hoắc Dữ Xuyên vẫn nói: Không được.
Sao không được? Lâm Miểu hơi bực, cảm thấy Hoắc Dữ Xuyên quản nhiều quá, mình đâu chiếm dụng thời gian ngủ của hắn, sao vẫn không được làm thêm chứ?
Cậu kiếm tiền nhiều một chút cũng có thể trả nợ cho Hoắc Dữ Xuyên sớm hơn mà.
Tiểu Trịnh trở lại xe rồi chở họ về Thịnh Đình.
Lâm Miểu bực bội không thèm để ý Hoắc Dữ Xuyên. Nhưng sau khi về nhà cậu lại nguôi giận, bám theo Hoắc Dữ Xuyên đòi làm thêm ở chỗ Hạ Tòng Sơn, Hoắc Dữ Xuyên đi đến đâu thì cậu theo đến đấy.
"Hoắc Dữ Xuyên, cậu cho tớ làm thêm đi mà."
"Thông báo tuyển dụng nói làm mấy tiếng cũng được, tớ sẽ về sớm."
Hoắc Dữ Xuyên......
Cuối cùng Hoắc Dữ Xuyên kéo người vào chăn, Ngủ đi.
Lâm Miểu rầu rĩ nói: Không ngủ được.
Hoắc Dữ Xuyên: Tớ không tin.
Lâm Miểu: ...... Tớ dễ ngủ vậy sao?!
Hoắc Dữ Xuyên, Lâm Miểu xụ mặt hỏi hắn,
"Cậu có biết tại sao ông của Tiểu Minh có thể sống đến một trăm tuổi không?"
Hoắc Dữ Xuyên: Vì không làm thêm.
Lâm Miểu: ......
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!