Chương 1: Buồn ngủ vậy sao?

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Chín giờ tối thứ Sáu, ánh đèn mờ ảo, tiếng người huyên náo.

Lâm Miểu mặc đồng phục như các bồi bàn khác, len lỏi giữa đám đông bưng rượu đến từng phòng.

Cậu mặc sơ mi trắng quần tây đen, thân hình cao gầy, nửa khuôn mặt ẩn sau khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.

Nhiều bồi bàn cũng đeo khẩu trang như cậu.

Đây là quyền tự do mà ông chủ Mạc Sắc cấp cho nhân viên.

Tuy đây là chốn ăn chơi lớn nhất thành phố nhưng xưa nay luôn tuân thủ quy tắc anh tình tôi nguyện, khách VIP cỡ nào cũng không được ép buộc nhân viên. Để tránh những rắc rối không đáng có, nhân viên có thể che mặt mình lại.

Quy định này chỉ mới ra gần đây.

Nghe nói có khách uống say thấy bồi bàn đẹp quá nên không kiềm chế được mình, ôm người ta đòi lột quần.

Hôm đó đúng lúc ông chủ có mặt, lập tức nổi nóng xông tới túm cổ áo tên ma men kia chửi xối xả:

"Người ta đang làm việc đàng hoàng mà anh cứ đòi ngủ với người ta, tôn trọng người làm công chút xíu được không?!"

"Đẹp? Đẹp thì phải ngủ với anh à?! Biết liêm sỉ chút đi!"

Thế là hôm sau chẳng biết hắn đem từ đâu tới mấy thùng khẩu trang màu đen, nhân viên nào không muốn lộ mặt có thể đeo lên, khách cũng không có quyền bắt họ tháo xuống.

Mười hai giờ đêm, Lâm Miểu thay đồng phục, thu dọn đồ đạc của mình rồi đeo ba lô đi ra ngoài.

Lâm Lâm, Hứa Nguyệt cũng vừa tan ca chạy tới hỏi,

"Mọi người rủ nhau ăn khuya, đi chung không?"

Lâm Miểu lắc đầu,

"Các cậu đi đi, tớ bận rồi."

Đã trễ thế này còn bận gì chứ? Hứa Nguyệt nhíu mày, kinh ngạc nói:

"Chắc không phải cậu vẫn làm thêm suốt đêm đấy chứ?"

Cô nhớ lần trước Lâm Miểu có nói sau khi tan ca ở đây còn phải đến chỗ khác làm tiếp.

Sinh viên đại học ban ngày lên lớp, ban đêm phải làm hai ca, không cần ngủ sao?

Cô sợ Lâm Miểu không ngủ sẽ đột tử nên khuyên cậu rất nhiều lần.

"Sức khỏe cậu làm sao chịu nổi chứ!"

Không, Lâm Miểu nói, Không cần chịu đâu.

Hứa Nguyệt không tin:

"Đi làm mà sao không cần chịu?" Chẳng lẽ việc này chỉ cần ngủ thôi à?

Lâm Miểu cũng không biết giải thích thế nào nên đành nói:

"Tuần sau là xong rồi, mai mốt khỏi cần làm nữa."

Lúc này Hứa Nguyệt mới yên tâm, bảo cậu có khó khăn gì thì nói chứ đừng liều mạng như vậy.

Lâm Miểu mỉm cười vẫy tay chào cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!