Chương 38: Giấc mơ lạ

Trên đời này, nơi cô độc nhất chính là giấc mơ. Vì chẳng ai có thể cùng ta bước vào đó.

Type: Taranee

Mễ Gia cho gã nhà văn dọn tới Ngọc Mễ Hoa Viên ở là vì hai mục đích. Thứ

nhất là để gã tĩnh dưỡng một thời gian. Hiện cô cảm thấy thần kinh của

gã có dấu hiệu bị rối loạn, cô không muốn cây trổ tiền của mình bị sâu

bệnh. Thứ hai, Phục Thực càng ngày càng trở nên quái đản và bí hiểm. Cô

không nắm được đằng chuôi, có lúc còn tự nghi hoặc bản thân mình phải

chăng đã nhạy cảm quá mức. Nhưng dù thế nào, tòa biệt thự này quá đỗi

trống trải, có thêm một người đàn ông, cô sẽ không phải sống trong sợ

hãi. Vạn nhất có nguy hiểm gì thì cũng không đến mức phải chới với chống chọi một mình.

Trưa hôm ấy, Mễ Gia phải tới tham gia một cuộc

họp báo. Trước khi đi, cô dành những nửa tiếng đồng hồ để trang điểm.

Chiếc áo khoác xẻ ngực màu hồng đào và chiếc váy xòe in hoa trông rực rỡ lắm thay nhưng đáng tiếc chẳng ăn nhập gì với tuổi tác của cô.

Khi Mễ Gia đang đứng định ra bãi đỗ xe thì đột nhiên một con chó lớn màu đen vàng từ đâu xuất hiện lao như tên bắn về phía cô.

Trong cơn hoảng hốt, cô quay đầu bỏ chạy nhưng ngặt nỗi chiếc giày quá cao

nên chưa đi nổi nửa bước con chó đã kịp xông tới tợp vào tà váy, kéo cô

ngã té xuống đất, sau đó nó bổ nhào tới cắn xé áo ngoài của cô.

Mễ Gia mặt cắt không còn giọt máu, cô kêu cứu thảm thiết.

Lúc đó, chủ nhân của con chó thong dong bước tới, kéo lấy dây thừng và quát con chó về. Đó là một con chó chăn cừu Đức tứ chi rắn chắc, tai nhọn

dựng đứng, mắt quắc lên hung dữ, hàm răng trắng nhởn, đầu lưỡi đỏ lừ. Nó vẫn hung hăng đòi xông lên phía trước.

Mễ Gia loay hoay bò dậy,

cô quỳ phủ phục dưới đất nôn khan, chẳng mạng đến việc chỉnh trang quần

áo, tà váy và áo khoác của cô rách tơi bời, để hở ra những mạng thịt

trắng nõn. Mãi một lúc sau cô mới đứng dậy được một cách khó nhọc.

Chủ nhân con chó có vóc người cao to, cường tráng hệt như con chó chăn cừu Đức anh ta nuôi. Anh ta tỏ ý xin lỗi:

- Thật xin lỗi chị, tôi đưa chị vào viện xem thế nào nhé?

- Ý anh là chi tiền thuốc tiền khám cho tôi? – Mễ Gia lườm hắn.

- Dĩ nhiên là vậy rồi…

- Chủ nhân con chó nói.

- Tiền ư? Tiền thì tôi thiếu cóc gì! Con chó nhà anh gây tổn hại nặng nề

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!