Type: Taranee
Có người nằm mơ thấy một chiếc xe ô tô phóng gấp về phía mình, trước khi
bị tông phải, anh ta trông rõ mồn một khuôn mặt xấu xí của gã tài xế…
Hôm sau, khi đi nganh qua ngã tư, anh ta rất cẩn thận. Lúc đèn xanh, anh
đang định sải bước thì bất chợt lại thu chân về. Anh nhìn sang hai bên
rồi thận trọng hỏi một học sinh trung học đứng ngay cạnh:
- Sao các cháu không đi?
Cậu học sinh nhìn người đó đầy thắc mắc:
- Chú bị mù màu à? Đang đèn đỏ lù lù mà!
Người đó dựng tóc gáy, chỉ mình anh ta thấy đèn xanh!
Ngay lúc đó, một chiếc xe hơi lao gấp tới, trong buồng lái là khuôn mặt xấu xí trong giấc mơ…
Du Huy đã tới Tân Cương và dừng chân tại Thạch Hà Tử.
Cậu mãi ghi nhớ lời dặn của Cố Phán Phán nên chưa lần nào liên lạc với chị hay với cha mẹ ở thôn Hướng Dương.
Những ngày này, cảm giác cô đơn bủa vây lấy cậu, cậu vẫn chưa đi tìm việc
làm, cứ cắm mặt suốt đêm ngày ở quán Internet và chơi game. Cậu lớn lên
từ nhỏ trên mảnh đất miền Nam sông ngòi, nay lại bị số phận đày ải tới
một thành phố nhỏ miền Tây Vực phía nam của sa mạc Gurbantunggut, mọi
thứ đều thật lạ lẫm.
Điều khiến cậu lo lắng nhất là chị gái. Mấy
lần cậu toan gọi điện nhưng rồi cuối cùng đều kiềm chế được. Chập tối
hôm ấy, có người gửi lời mời kết bạn trên QQ cho cậu, hồ sơ cá nhân ghi
tên Cố Phán Phán.
Hay là chị? Cậu thấy bán tín bán nghi liền tiếp nhận ngay lời mời.
Du Huy: Ai thế?
Cố Phán Phán: Tôi là Cố Phán Phán.
Du Huy: Chị đấy à?
Cố Phán Phán:
"Tôi không phải chị cậu"
Du Huy: Vậy ai đấy?
Cố Phán Phán:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!