Chương 34: Bầu ngực

Type: Taranee

Yêu một người ắt phải có lý do nhưng hận một người lại chẳng cần duyên cớ, nếu vậy thế giới này sẽ trở nên đáng sợ vô cùng!

Hôm sau, mãi đến trưa gã nhà văn mới mò tới công ty.

Gã chẳng thèm chào hỏi bất cứ ai, cứ lặng lẽ lủi vào văn phòng, đóng chặt

cửa rồi mở máy tính tiếp tục soạn nốt cuốn tiểu thuyết kinh dị về đề tài bệnh dại.

Viết được một dòng, xóa.

Viết thêm dòng nữa, lại xóa.

Gã bèn vứt đấy chẳng buồn viết lách gì nữa. Gã bước tới sô pha và nằm vật

xuống, đôi mắt nhắm nghiền. Mặt mũi gã chưa bao giờ khó coi như lúc này, nhìn như một cái cây phát tài lâu ngày không gặp nắng, sắc xanh trên lá phai dần dần và nhường chỗ cho một màu bạc phếch.

Có ai đó gõ cửa.

Gã cảnh giác:

- Ai đấy?

Cánh cửa bị đẩy vào, một người nam, một người nữ xuất hiện.

- Mấy người tìm ai?

- Mời anh ngồi dậy cho! – Người nữ đáp với giọng cộc cằn.

Mấy người này ắt không có thiện chí. Gã nhà văn liền ngồi dậy.

Người nam có phần nhẹ nhàng hơn một chút, anh ta giơ thẻ cảnh sát ra trước mặt gã:

- Đội cảnh sát hình sự. – Rồi chỉ vào cái ghế bành của gã, nói – Chúng

tôi cần gặp anh để điều tra một vài sự việc, mời anh ngồi ra đằng kia.

Gã nhà văn há hốc, phía cảnh sát chỉ cần nắm được một đầu là cả cuộn dây sẽ bị lần ra hết.

- Mời anh ngồi ra đằng kia, nghe rõ không! – Giọng của người nữ gay gắt.

Gã nhà văn khép nép ngồi vào ghế. Nét mặt gã vô cùng gượng gạo vì không

thể đoán được hai cảnh sát này đã từng xem tiết mục của gã chưa, giờ

phút này gã nên thể hiện vẻ mặt của một người nổi tiếng hay là của một

tên tội phạm.

Hai viên cảnh sát ngồi lên ghế sô pha, người nữ lấy ra một cuốn sổ ký lục. Gã nhà văn hỏi dò:

- Có chuyện gì xảy ra sao?

Nam cảnh sát nhìn thẳng vào mắt gã:

- Anh quen biết Cố Phán Phán chứ?

- Có biết!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!