Type: Thanh Tuyet00
Tôi cùng hai cô gái chơi cầu cơ.
Chúng tôi tắt điện, thắp nến, mở cửa sổ. Ngoài kia cây cối đan cài vào nhau,
tiếng lao xao lá cây đủ các loại reo lên văng vẳng. Cơn gió lạnh luồn
vào làm rung rinh ánh nến, thế giới này trông lại thêm phần huyền bí.
Ba người cùng chắp tay khấn vái một hồi lâu. Một cô gái tự đặt trước câu
hỏi trong đầu sau đó mỗi người đặt nhẹ một ngón tay lên con cơ.
Một lúc sau, con cơ bắt đầu động đậy như vừa nhận được linh khí từ đâu đó,
nó bắt đầu trượt từ từ trên mặt ván, lần lượt dùng lại trên hai con số: 3 và 8. Sau đó, nó lướt vụt qua chữ sống và ngoan cố bám vào chữ
chết.
Sắc mặt cô gái bỗng dưng xấu hẳn đi. Tôi khẽ nói:
"Chắc là ngày mùng tám tháng ba của một trăm năm nữa đấy." Cô nói một cách ảm
đạm:
"Lúc nãy tôi hỏi, năm nay tôi có gặp vận gì không!"
Mỗi ngày cứ thế trôi qua.
(Trang 270-271)
Tới chỗ ở của Du Huy. Thấy mặt mũi và hai tay cậu em băng đầy vải xô, cô mới biết câu chuyện quái dị đêm qua.
Hai chị em cô kể lể cho nhau mọi chuyện từ tấm lịch cũ kỹ dừng lại ở ngày
mùng tám tháng ba, mẫu tin nhắn chúc mừng gửi từ điện thoại của Tiêu
Nhụy, chiếc đĩa CD ma quái, cô gái đứng lên từ sau thành sô pha lúc nửa
đêm, cho đến chuyến xe số 44 đằng đằng tử khí…
- Du Huy, ở Tây Kinh này chúng ta khó lòng thoát khỏi vận xấu, em hãy đi đi!
- Em biết đi đâu đây?
- Tốt nhất hãy trốn tới chân trời góc bể!
- Chẳng có bà con bạn bè gì, đi một mình em biết sống sao!
- Chị sẽ cho em tiền!
- Nhỡ oan hồn đi theo em thì sao?
- Ma quỷ đáng sợ, nhưng người còn đáng sợ hơn. Ban nãy, chị đã thấy một
chiếc xe cảnh sát đang túc trực ở chổ chị rồi! Chị nghĩ rằng vụ án Tiểu
Nhụy, cảnh sát đã tìm ra manh mối, đang để mắt tới chị và cũng để mắt
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!