Đêm hè nóng hầm hập như đổ lửa.
Mao Tam và Mao Tứ vội vã băng qua đường cái để quay trở về với bụi cỏ rậm rạp. Mao Tam nói:
– Em nhanh chân lên có được không?
Mao Tứ đáp:
– Em đi nhanh lắm rồi đấy!
Mao Tam tức khí đứng lại:
– Chị có 124 cái chân, em cũng có 124 cái chân, thế mà sao lúc nào cũng cứ tụt lại đằng sau thế?
Mao Tứ tỏ ra ấm ức:
– Chị ơi, mấy hôm trước em vừa bị con người giẫm một nhát, tí thì toi
đời, gãy mất mấy mươi cái chân, còn chưa kịp mọc lại đây này.
Mao Tam cúi đâu nhìn rồi xót xa:
– Chị sẽ báo thù cho em!
– Nhưng ta đánh không lại hắn đâu. – Mao Tứ nói.
– Chị đã có cách! – Mao Tam hằn giọng.
Đêm hôm ấy, có kẻ nọ bị hai con sâu chui vào lỗ tai.
Đúng ra mà nói, ban đầu Cố Phán Phán đã yêu gã nhà văn.
Từ buổi đầu được nghe gã diễn thuyết, trong lòng cô đã hân hoan tôn sùng
gã. Hai người cùng bước chân ra từ miền quê nghèo khó nên tâm hồn lại
càng đồng điệu. Cô si mê tài ăn nói lưu loát trôi trảy, đắm đuối những
cử chỉ tràn đầy khí thế của gã.
Những tháng ngày nồng đượm bên gã là khoảng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời Cố Phán Phán. Cô luôn nghĩ
mình là người may mắn duy nhất giữa vô số các nữ sinh trong buổi gặp mặt đầu tiên đó.
Trong suốt mấy tháng hai người bên nhau, cô vẫn
chưa hay biết gã đã từng qua một đời vợ, cũng chẳng bao giờ dám mơ tưởng đến việc nên duyên vợ chồng với người đàn ông kiệt xuất này.
Từ
đầu chí cuối, gã nhà văn chưa từng giúp đỡ cô về mặt vật chất, cô cũng
không đòi hỏi. Đối với cô, mối quan hệ với những người đàn ông khác chỉ
là tiền trao cháo múc không hơn, riêng gã là bến bờ tình cảm, là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô. Cô dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ mảnh đất
trong sạch cuối cùng ấy, quyết không để nó hoen ố tanh hôi, nếu không cô sẽ phải đắm chìm vô vọng giữa trầm luân.
Cô chỉ muốn ở bên gã mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!