ó người thông báo cho anh:
"Tiểu nhân của anh đã xuất hiện…"
Xin hãy chú ý:
"Tiểu nhân của anh đã xuất hiện!"
Cố Phán Phán đã qua đời được nửa tháng, giới cảnh sát vẫn chưa hề có động tĩnh.
Nhưng người trong công ty đều nhận thấy gã nhà văn mỗi lúc một khép mình. Gã
cảnh giác với bất cứ người nào đến gần, nhất là nữ giới không quen biết. Chiều hôm ấy, gã nhận được điện thoại của một độc giả nam.
– Thưa thầy, em muốn xin chữ ký của thầy.
Em đang ở dưới tòa nhà, thầy có thời gian gặp mặt em chứ?
– Xin lỗi, tôi đang thu chương trình. Để hôm khác đi!
Buổi tối khi tan làm, gã lại nhận được cuộc điện thoại của một độc giả nữ.
Cô này là người Hải Nam, vì mộ danh mà bay tới tận đây xin gặp mặt và
hẹn gã một bữa ăn tối.
Giờ làm vừa kết thúc, mặt trời khuất bóng
dần, bỗng đâu lại có một nữ độc giả hâm mộ chợt xuất hiện, cuộc sống như vậy thì còn gì bằng! Ấy thế mà gã từ chối.
Gã đang rời khỏi tòa nhà công ty đế về nhà.
Gã sống ở ngay gần công ty, đi bộ phỏng chừng mười phút là tới nơi. Ngày
thường gã rất ít khi đi bằng ô tô, dù đó là xe công ty cấp cho và cũng
chẳng bao giờ thấy đòi tiền xăng.
Lúc ngang qua vườn hoa, có một người thanh niên cao to chợt xuất hiện, anh rảo bước tới trước mặt gã, điệu bộ chất phác:
– Thưa thầy, em chỉ muốn xin chữ ký của thầy thôi.
Em chính là người đã gọi điện cho thầy và đã chờ ở đây suốt cả chiều rồi.
Gã nhà văn nhìn người đối diện bằng ánh mắt soi mói rồi khẽ nhếch miệng đáp:
– Ồ… Xin lỗi…
Chàng thanh niên đã chuẩn bị từ trước, anh lấy ra một cuốn vở trắng tinh rồi
đưa ngay cho gã kèm theo một cây bút. Gã đón lấy và viết bừa dòng chữ:
"Khi nỗi kinh hoàng được hấp thụ, nó sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho lòng dũng cảm".
Gã nguệch ngoạc ký tên rồi trả cuốn tập cho chàng thanh niên. Anh ta nở nụ cười với niềm cung kính tràn trề:
– Em cảm ơn thầy! – Rồi quay mình bước di.
Gã nhà văn vẫn đứng đó. Gã nhìn theo bóng dáng người con trai với ánh mắt
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!