Bạn gái tôi ở cùng
phòng, ngày nào tan ca nàng cũng mua về nhà một con vật sống, như gà,
vịt, ngan, cá, thỏ… Môt hôm, nàng lôi về một con cừu, mình nó trắng như
bông, tiếng kêu thỏ thẻ chẳng khác chi một bé gái tiểu học trong
trắng đáng yêu. Tất cả những con vật sống ấy đều được chính tay nàng hóa kiếp cho.
Một hôm, nàng ốm nên không đi làm. Lúc tôi sắp ra khỏi nhà, nàng dặn đi dặn lại sau khi tan làm tôi phải mua về cho nàng một
con gà trống.
Thế mà tôi quên.
Giữa đêm hôm đó, tôi đột
ngột tỉnh giấc, trông thấy nàng cầm một con dao sắc lẹm đứng trước mặt
tôi tự bao giờ, miệng lầm rầm: Giết… Bạn gái tôi rùng mình một cái
rồi từ từ ngã lăn xuống đất. Nàng đã tự giết chết chính mình.
Gã nhà văn tìm kẻ bán, Cố Phán Phán tìm người mua.
Giữa biển người mênh mang chốn đô thành, duyên kỳ ngộ như đưa đẩy cho hai người va phải nhau.
Gã nhà văn nhìn lại mẩu nói chuyện trên màn hình:
"21 tuổi, người miền nam, 1,62 mét, 46 cân, ba vòng 86 – 60 – 86, sinh viên…"
Đó chắn chắn là Cố Phán Phán!
Từ hôm đó trở đi, mối quan hệ giữa hai người âm thầm xuất hiện những đổi thay nhỏ.
Gã với cô xưa kia là tình nhân, chàng là nhà văn diễn thuyết thanh tao nho nhã, nàng là nữ sinh đại học trong sáng tinh khôi.
Ngay khi cuộc gọi
mua bán được nối máy, hai người như thế bị sét đánh cùng một hồi. Hình
tượng hoàn mỹ của cả hai bỗng chốc bị vây đen, méo mó, thô lậu đi muôn
phần.
Gã nhà văn không còn liên lạc với cô nữa. Những ngày ấy, mỗi khi đi thu hình trông gã đều thoáng vẻ tiu nghỉu, bơ phờ.
Mười hôm sau, Cố Phán Phán gửi tới một tin nhắn dò hỏi: Chào anh.
Không rõ là do hổ thẹn vì bản thân hay thấy sỉ nhục thay cho đối phương mà gã nhà văn chẳng hề hồi đáp.
Một tuần nữa trôi qua, Cố Phán Phán lại gửi tiếp một tin nhắn: Anh làm sao vậy?
Gã vẫn lặng thinh.
Thêm bốn ngày nữa trôi qua, Cố Phán Phán lại gửi tiếp dòng tin:
"1 tìm 0, em muốn gặp anh. Giảo".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!