Tống Linh Linh hoàn toàn không ngờ Giang Trục lại bắt trọng điểm chuẩn như vậy.
Cô ù ù cạc cạc nhìn anh vài giây, sau đó chậm chạp à một tiếng: Sao cơ?
Giang Trục cụp mắt, lặp lại lần nữa:
"Anh hỏi, người mẫu trước đây là ai?"
Tống Linh Linh chớp mắt, cố gắng nhớ lại: Nhiều lắm.
Giang Trục nghẹn lời.
Tống Linh Linh nghiêm túc hỏi lại:
"Em phải kể hết ra luôn hả?"
...
Giang Trục nhìn cặp mắt tinh nghịch của cô, anh giơ tay gõ đầu cô và lạnh lùng bảo: Không cần đâu.
Anh không tự chuốc khổ vào mình đâu.
Tống Linh Linh cong môi cười, ho một tiếng: Đều là bạn học cả.
Cô từ tốn nói:
"Em toàn tìm mấy bạn cùng lớp vẽ để trao đổi."
Cô vẽ bạn đó, bạn đó vẽ cô.
Tìm được một người mẫu ngồi yên trong vòng mấy tiếng là điều khó khăn với họa sĩ.
Đương nhiên, các học sinh sẽ nhờ bạn cùng trường hỗ trợ.
Tống Linh Linh không phải người giỏi giao tiếp, cô sợ phiền phức, cũng sợ mắc nợ người ta nên chỉ trao đổi với bạn cùng lớp.
Giang Trục chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, chứ anh không thật sự để ý việc cô từng vẽ bao nhiêu người.
Nhưng nghe Tống Linh Linh trả lời như vậy, anh vẫn không thể không cong môi.
Mỏi tay không em? Anh cụp mắt nhìn cô.
Tống Linh Linh khựng lại, sau đó duỗi tay về phía anh.
Giang Trục hiểu ý, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Kỹ thuật của anh không chuyên nghiệp nhưng trông vô cùng thành thạo.
Ít nhất, khán giả đều nghĩ như vậy khi tập này được phát sóng.
Hai người ngồi ngoài ban công một lúc thì tạnh mưa.
Tống Linh Linh nhìn lên bầu trời trong vắt vừa được cơn mưa gột rửa, ngắm những đám mây bồng bềnh như kẹo bông gòn trôi lửng lơ, sau đó quay đầu nhìn Giang Trục.
"Em muốn ra ngoài đi dạo không?"
Cô chưa kịp mở lời, Giang Trục đã biết cô muốn làm gì.
Tống Linh Linh gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!