Tống Linh Linh khựng lại, rủ mắt nhìn miếng há cảo bên miệng đang khơi dậy sự thèm ăn của cô, dời tầm mắt lên trên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Giang Trục.
Anh dường như không cảm thấy hành động này của bản thân có gì không thỏa đáng, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào Tống Linh Linh.
...
Yên lặng vài giây, Tống Linh Linh thật sự không thể làm được kiểu lù lù bất động như Giang Trục, môi cô hơi mấp máy, giơ tay lên nói:
"Để tôi tự ăn được rồi."
Cô thật sự không quen khi được người khác đút.
Giang Trục dừng lại một lúc, đưa đũa sang cho cô.
Tống Linh Linh nhận lấy, gắp miếng há cảo anh vừa muốn đưa vào miệng cô lúc nãy.
Vừa đưa vào miệng, hai mắt Tống Linh Linh liền sáng lên.
Nhìn biểu cảm của cô, chân mày Giang Trục nhếch lên, giọng nói trầm thấp: Thích không?
Tống Linh Linh gật đầu theo bản năng.
Giang Trục ừm một tiếng:
"Sau này có thể đến tiệm đó ăn."
Nghe thấy lời này, bàn tay gắp miếng há cảo thứ hai của Tống Linh Linh khựng lại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Trục, muốn nói lại thôi.
Giang Trục nghiêng đầu, vẻ mặt thản nhiên: Muốn nói gì?
Đạo diễn Giang. Tống Linh Linh im lặng một lúc rồi nói:
"Ý đồ của anh đừng rõ ràng đến vậy được không?"
Giang Trục mỉm cười:
"Ý đồ của tôi không có rõ ràng."
Anh kéo một tờ khăn giấy lên, giơ tay lên lau miệng cho cô, đưa mắt xuống nhìn cô: Tôi sợ em quên mất.
Cả người Tống Linh Linh cứng đờ, không dám động đậy.
Anh cúi người xuống, hơi thở nóng ấm phả vào má cô, ngón tay mặc dù không trực tiếp chạm vào khóe môi cô, nhưng nhiệt độ cách tờ giấy, không có khác biệt gì quá lớn với việc da kề da.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng được độ ấm trên ngón tay anh.
Trên ghế lái có tài xế mà Tống Linh Linh không quen biết, người tài xế này từ khi cô lên xe không hề quay đầu lại, càng không nói đến việc chào hỏi cô, cả quá trình cứ như làm người vô hình vậy.
Nhưng lúc này, Tống Linh Linh cảm thấy không thể nào phớt lờ người ta nữa.
Giang Trục lau miệng cho cô xong, liền thu tay về.
Tống Linh Linh sững người hồi lâu, nhìn người tài xế một cái, lại nhìn về phía người bên cạnh đang xem như chưa có gì xảy ra:
"Có phải anh quên bên trong xe còn có người rồi không?"
Giang Trục thuận theo lời cô nói nhìn một cái, nhàn nhạt nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!