Ánh đèn trên hành lang hết tối lại sáng.
Ánh đèn từ trong phòng chiếu ra cửa lớn, dừng lại ở chỗ Giang Trục, khắc họa nên gương mặt góc cạnh của anh.
Sau khi nói xong câu đó, ánh mắt Giang Trục vẫn tập trung vào Tống Linh Linh, không có bất kỳ sự né tránh nào.
Anh đang đợi.
Chờ Tống Linh Linh lên tiếng hỏi.
Chỉ đáng tiếc là, mạch não của Tống Linh Linh lại không suy nghĩ như người bình thường.
Hay đúng hơn, là cô đang muốn trốn tránh.
Cô ngẩng đầu, vào lúc ánh mắt hai người chạm nhau thì cô lại quay đi:
"Vậy bây giờ thấy rồi đó."
Tống Linh Linh hơi ngập ngừng:
"Anh có thể yên tâm rồi."
Đúng là vậy nhỉ. Giang Trục đáp lời.
Ánh mắt anh dán trên người cô, giọng nói trầm ấm:
"Ngoại trừ câu này ra, em không muốn hỏi gì nữa sao?"
Tống Linh Linh rũ mắt, nhìn hoa trong tay anh, đại não như ngưng hoạt động tới nơi: Anh ăn cơm chưa?
"Nếu tôi nói là chưa...." Giang Trục cúi đầu nhìn
"Em sẽ mời tôi vào nhà ăn một bữa sao?"
...
Tống Linh Linh nhìn anh, ánh mắt trong suốt: Không đâu.
Cô kiên định trả lời.
Chỉ hai chữ đơn giản như vậy, giống như đang từ chối việc mời Giang Trục ở lại ăn nhưng cô còn có hàm ý khác, cô tin là Giang Trục sẽ hiểu.
Nghe thấy câu trả lời này, Giang Trục cũng không thấy bất ngờ lắm.
Anh ừm một tiếng rồi lại hỏi: Tại sao chứ?
Tống Linh Linh không ngờ là anh sẽ mặt dày đi hỏi nguyên nhân như vậy, cô nghẹn lời, mãi mới có thể nói ra một câu không có sức thuyết phục cho lắm: Muộn lắm rồi.
Giang Trục gật đầu.
Vào lúc Tống Linh Linh sắp thở phào nhẹ nhõm thì anh đột nhiên lại hỏi:
"Em căng thẳng gì chứ?"
Tống Linh Linh trợn tròn mắt nhìn anh:
"Tôi có căng thẳng đâu!"
Em có. Giang Trục khẳng định.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!