Chương 41: Người tôi muốn được gặp nhất là em…

Chiều tối, khi ánh chiều tà dần buông xuống, bóng hoàng hôn đổ trên mặt đất.

Tống Linh Linh lấy túi kẹo ra rồi ngây người nhìn.

Có rất nhiều loại kẹo, cả kẹo viên lẫn kẹo que.

Có đủ các màu, các vị.

Tống Linh Linh nhìn chúng một hồi, sau đó cô đi về phía phòng bếp để tìm một bình thủy tinh trong suốt.

Sau khi cất hết kẹo vào bình, cô lấy di động ra, mở wechat của Giang Trục.

Kẹo là do ai tặng....

Không cần nói cũng biết.

Chỉ là nhất thời, cô không biết nên nói gì với anh.

Trong lúc cô còn đang do dự, Giang Trục đã gửi tin nhắn tới.

Giang Trục: Nhận được đồ chưa?

Tống Linh Linh cúi đầu nhìn rồi hỏi:

"Sao anh lại mua nhiều kẹo vậy?"

Giang Trục:

"Em sợ đắng nên uống thuốc xong thì ăn một cái."

Anh biết Tống Linh Linh sợ đắng.

Vậy nên mới tặng kẹo để giúp cô át đi vị đắng của thuốc.

Tống Linh Linh chớp chớp mắt, ôm điện thoại trong lòng.

Rõ ràng là cô không phải là muốn hỏi vấn đề này.

Đột nhiên Giang Trục lại hỏi:

"Bị cảm đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Tống Linh Linh: Ừm.

Khung chat của hai người lặng lại một lúc lâu.

Giang Trục cười khổ nói:

"Ngoại trừ vấn đề đó ra, em không còn gì muốn nói với tôi nữa sao?"

Tống Linh Linh mím môi, thành thật đáp lại: Có.

Giang Trục: Là gì vậy?

Tống Linh Linh:

"Tôi còn chưa nghĩ ra nên hỏi anh như nào cho phải."

Giang Trục: Ừm, vậy tôi chờ em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!