Đoàn phim Hẻm nhỏ khi ăn cơm không chú ý nhiều như vậy, sẽ không bắt buộc diễn viên chính phải ngồi ăn cùng mấy người đạo diễn.
Ít nhất là Tống Linh Linh ít khi như vậy.
Phần lớn thời gian cô đều cùng Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu ngồi chung một bàn ăn.
Nhưng hôm nay lại khác.
Giang Trục cố ý gọi cô qua bên đó ăn cơm, Tống Linh Linh cảm thấy nếu bản thân vẫn muốn đi qua chỗ mấy người Lâm Hạ thì có vẻ không được ổn lắm
Cô nghĩ ngợi một hồi, vô thức ngồi vào cùng bàn ăn với Giang Trục.
"Sao Linh Linh đến sớm thế?" Dư Đan vừa nhận được cuộc điện thoại, đang trên đường quay trở về mới biết cô ngồi đây ăn.
Tống Linh Linh cong môi, lại gần bên cạnh cô ấy:
"Tỉnh dậy là em đến đây rồi."
Dư Đan cười cười:
"Em ngủ đến mấy giờ thế?"
Mười giờ ạ.
Tốt thật đấy. Dư Đan cảm khái,
"Hồi chị còn trẻ cũng ngủ nhiều như vậy, còn bây giờ từng này tuổi rồi, không có cách nào ngủ nhiều hơn nữa."
Kể cả cho cô ấy ngủ, thì cô ấy cũng đúng bảy giờ sáng tự tỉnh dậy.
Tống Linh Linh nhìn cô:
"Ai nói chị Đan lớn tuổi chứ, rõ ràng chị vẫn còn trẻ mà."
Dư Đan liếc mắt nhìn cô một cái:
"Em ấy, chỉ biết nói ngon nói ngọt thôi."
Tống Linh Linh buồn cười:
"Vậy có đúng như thế không chị?"
Cô tò mò.
Dư Đan:
"Đúng như thế chuyện gì?"
"Đến khi lớn tuổi sẽ ngủ ít đi." Tống Linh Linh tò mò.
"Chị thì như thế thật." Dư Đan nói.
Phó đạo diễn Vương ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, cũng chen vào nói: Tôi cũng thế.
Anh ta cảm khái:
"Sau bốn mươi tuổi tôi cảm thấy thực sự ngủ ít đi trông thấy đấy."
Dứt lời, phó đạo diễn Vương cũng chuyển chủ đề:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!