Xung quanh yên tĩnh một lúc.
Chu Đình Thâm và Tống Linh Linh nhìn nhau một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía Giang Trục.
Bỗng, anh ấy cười nhẹ:
"Điều này tôi không có quên."
Giang Trục nhướng mày.
Nhưng mà. Chu Đình Thâm cố ý dừng một chút, bổ sung nói:
"Tôi có bạn gái rồi cũng có thể bắt tay với diễn viên nữ bình thường chứ nhỉ."
Mặc dù nói đàn ông có người yêu phải có tính tự giác, phải biết giữ khoảng cách với người khác giới. Nhưng trò chuyện bắt tay bình thường, nằm trong phạm trù hợp tình hợp lý, vô cùng trong sáng.
Giang Trục khẽ cười:
"Cậu cũng không sợ bị chụp lại."
Chu Đình Thâm nghẹn lời, bỗng nhiên nhận ra gì đó.
Anh ấy liếc xéo Giang Trục một cái sâu xa khó hiểu, hướng về phía Tống Linh Linh cười một cái:
"Cũng đúng, Linh Linh ngồi đi."
Tống Linh Linh cười, ra hiệu mời anh ấy ngồi xuống.
Ba người ngồi xuống, Chu Đình Thâm thân mật nói:
"Bạn gái tôi mấy hôm trước còn đang xem bộ phim đang phát sóng của cô đấy."
Tống Linh Linh rõ ràng có hơi bất ngờ: Hả?
Chu Đình Thâm: Cô diễn không tệ.
Anh ấy nói: Rất tự nhiên.
Trước khi vào đoàn phim của Giang Trục, kỹ năng diễn xuất của Tống Linh Linh thật sự không thể xem là xuất sắc, đa số người khen cũng chỉ khen cô tự nhiên, đúng với hình tượng nhân vật.
Có điều cô không ngờ, Kiều Diệc Dao cũng sẽ xem phim của cô.
"Vậy tôi phải cảm ơn chị Diệc Dao đã cổ vũ cho tôi rồi." Vẻ mặt Tống Linh Linh sáng sủa:
"Tôi cũng rất thích chị Diệc Dao."
Chu Đình Thâm khẽ cười:
"Tôi sẽ chuyển lời cho cô Kiều."
Cảm ơn.
Nghe cuộc trò chuyện khách sáo của hai người, Giang Trục mơ hồ cảm thấy hơi không thoải mái.
Anh ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, hỏi Tống Linh Linh:
"Vừa nãy đang làm gì?"
?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!