Anh...
Môi Tống Linh Linh khẽ nhúc nhích, hít thở không thông.
Tôi cái gì? Vẻ mặt Giang Trục bình tĩnh.
Tống Linh Linh nghẹn lời, nhìn anh không nói gì:
"Sao đạo diễn Giang đến đây mà không một tiếng động thế."
Cô không biết Giang Trục đã đứng đây bao lâu, và đã nghe được bao nhiêu.
Nhưng cho dù nghe được bao nhiêu, Tống Linh Linh đều cảm thấy xấu hổ.
Nghe cô trả đũa như vậy, Giang Trục cũng không tức giận.
Đôi mắt anh nhìn cô như cố ý đùa cô:
"Những gì nên nghe thấy hay không nên nghe thấy hình như đều nghe được."
Hình như?
Tống Linh Linh cao giọng.
Giang Trục: Ừ.
...
Tống Linh Linh cùng anh nhìn nhau một lúc lâu, hơi kiên cường trừng mắt nhìn anh một cái:
"Đạo diễn Giang, sao anh có thể làm được chuyện nghe trộm cũng đúng lý hợp tình như vậy."
Câu hỏi ngược lại này của cô, khiến Giang Trục ngạc nhiên.
Anh hơi dừng lại, ánh mắt rơi trên người cô: Nghe trộm?
Đúng vậy. Tống Linh Linh nâng cằm lên, không tự tin lắm:
"Chẳng lẽ không đúng à?"
Giang Trục nhìn quanh một vòng, vốn muốn nói đây là nơi công cộng, còn là đoàn làm phim của anh, hai người họ ở trong góc tán gẫu công khai như vậy, sao có thể nói là anh nghe trộm.
Nhưng sau khi chạm phải vẻ mặt không được tự nhiên của Tống Linh Linh, Giang Trục vẫn cười: Ừ.
?
Lần này, đến lượt Tống Linh Linh trợn tròn mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Giang Trục không tiếp tục đề tài này với cô nữa, chuyển chủ đề hỏi:
"Sao cô vẫn chưa về khách sạn?"
Chờ Miểu Miểu.
Tống Linh Linh trả lời theo bản năng.
Vừa dứt lời, Thịnh Vân Miểu xuất hiện ở cách đó không xa.
Linh Linh. Cô kích động giơ tay về phía Tống Linh Linh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!