Nghe được lời này, Tống Linh Linh thật sự muốn nói
- Cô có thể mời khách, nhưng có thể mời khách kiểu chỉ trả tiền thôi mà không cần có mặt không?
Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Giang Trục, cô cũng không dám nói như vậy.
Cô sợ.
"Có thể lần sau mời không?" Tống Linh Linh hỏi.
Giang Trục hơi dừng lại, ánh mặt tìm tòi dừng trên người cô: Còn có việc à?
Tống Linh Linh gật đầu.
Tối nay cô có việc thật.
Nhìn cô như vậy, Giang Trục nói nhỏ:
"Chiều nay cô đến đây bằng gì?"
... Lái xe đến.
Đi thôi. Giang Trục cầm lấy tài liệu ở một bên.
Tống Linh Linh: Hả?
Giang Trục đi đến cửa thay giày, liếc cô một cái: Tôi tiễn cô về.
Không cần đâu. Tống Linh Linh không chút suy nghĩ:
"Đạo diễn Giang để tôi lái xe về là được rồi, không cần làm phiền anh đâu."
Giang Trục nâng mi, hờ hững hỏi:
"Cần tôi trói cô lên xe không?"
?
Tống Linh Linh kinh ngạc nhìn anh.
Giang Trục đi ra bên ngoài, bình tĩnh nói:
"Chỗ này không dễ đi."
=
Lên xe rồi, Tống Linh Linh ngoan ngoãn ngồi ghế lái phụ.
Bên trong xe có mùi hoa hương gỗ, nhàn nhạt thoải mái.
Tống Linh Linh thỉnh thoảng liếc về phía người lái xe, nghĩ lại có phải nãy mình nghe nhầm không.
Nếu không cô sao có thể nghe Giang Trục nói
- trói cô lên xe được.
Anh sẽ không phải người sẽ làm việc
"phạm tội trái pháp luật" đâu nhỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!