Lâm Hạ bật cười trước câu nói ấu trĩ của Tống Linh Linh:
"Chị Linh Linh, chị sợ đạo diễn Giang như vậy sao?"
Tống Linh Linh chớp mắt, lấy một cái túi từ trong tay cô ấy, nói thẳng: Không phải sợ.
Vậy thì là gì?
Là… Tống Linh Linh nghiêng đầu nghĩ thử:
"Chị cũng chẳng biết."
Cô không có đáp án.
Chỉ là cô không muốn gặp Giang Trục nhiều như thế.
Có thể là do mỗi lần Tống Linh Linh gặp Giang Trục đều bị anh dạy dỗ, nếu không phải là ghét bỏ vì diễn xuất của cô chưa tinh tế thì cũng là chê cô không nhập tâm vào vai diễn.
Hoặc là đủ loại vấn đề như lời thoại, hơi thở không ổn định.
Mà hết lần này đến lần khác Tống Linh Linh lại không dám phản bác, vì tự cô cũng biết diễn xuất của bản thân ở trình độ nào.
Cô cũng biết những vai diễn trước đây của cô không bị quá nhiều người săm soi, một là vì phim không nổi, vai không quan trọng, cái còn lại đương nhiên là nguyên nhân căn bản nhất ——
Phim truyền hình chiếu mạng và phim điện ảnh trên màn ảnh rộng có sự khác biệt rất lớn.
Mặc dù không có cái nào cao quý hơn cái nào, nhưng hình thức diễn xuất của hai bên rất khác nhau.
Từ nhỏ đến lớn, Tống Linh Linh đều có niềm tin vào bản thân mình, cô cũng chưa từng gặp chuyện gì khiến niềm tin cô bị sụp đổ cả.
Bất kể là trước đó học vẽ tranh, hay về sau tham gia vào showbiz làm diễn viên, con đường Tống Linh Linh đi vẫn tính là thuận lợi.
Thế nhưng từ sau khi Tống Linh Linh gặp được Giang Trục, cô đã bắt đầu hoài nghi bản thân mình.
Hoài nghi bản thân mình không hợp làm diễn viên, hoài nghi năng lực lĩnh ngộ của mình, thậm chí còn có lúc Tống Linh Linh hoài nghi… IQ của mình không đạt tiêu chuẩn của người bình thường.
Đương nhiên những hoài nghi này của Tống Linh Linh sau mấy lần tiếp xúc với Giang Trục thì đều biến mất.
Không phải IQ của cô thấp, cũng không phải cô không có năng lực lĩnh ngộ, mà là Giang Trục quá biến thái.
Còn về việc có hợp làm diễn viên hay không thì cô cảm thấy mình có thể tranh thủ được tạm thời chọn làm nữ chính trong phim mới của Giang Trục cũng đã đủ để chứng minh cô thích hợp rồi.
-
Về đến nhà, Tống Linh Linh không chút hình tượng nằm liệt trên sofa.
Mỗi lần học xong lớp diễn xuất, Tống Linh Linh đều cảm thấy mình bị hút cạn tinh thần, cả người uể oải không còn sức, chẳng muốn nhúc nhích.
Trong lúc Tống Linh Linh nằm ì thì Lâm Hạ vào nhà rồi lại vô bếp bưng một đĩa hoa quả đã được rửa sạch, cắt gọt sẵn ra.
Hai mắt Tống Linh Linh sáng lên, đang định đứng dậy ăn ngấu nghiến như hổ đói thì đột nhiên cô nghĩ ra cái gì, chớp mắt hỏi Lâm Hạ:
Đừng nói đây là bữa tối của chị đấy nhé?... Không phải.
"Lâm Hạ cũng không nhẫn tâm bóc lột Tống Linh Linh, nhưng không thể không nói cô biết một sự thật tàn khốc:"Tối nay chị…
"Lâm Hạ còn chưa kịp nói ra hết câu, Tống Linh Linh đã vội"cướp
"lấy số trái cây trong đĩa."...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!