Nghe nói như thế, Tống Linh Linh chậm chạp chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đối mặt với ánh mắt trong veo của cô, Giang Trục không hề né tránh.
Dường như anh chỉ hỏi một câu rất đỗi bình thường, không vượt ra ngoài ranh giới câu hỏi của một đạo diễn với một diễn viên.
Thái độ bình tĩnh của anh, ngược lại là khiến cho Tống Linh Linh cảm thấy —— Hình như mình suy nghĩ nhiều rồi.
Cô sững sờ một lúc, đang định trả lời thì tiếng chuông điện thoại của Giang Trục phá vỡ sự bế tắc này.
"Anh nghe điện thoại trước đi."
Tống Linh Linh ra hiệu.
Giang Trục lấy điện thoại di động ra, mắt nhìn xuống tên người gọi, trực tiếp cúp máy.
Cúp máy, anh cũng không bám lấy vấn đề vừa rồi không buông, mà là đổi chủ đề:
"Còn muốn đi dạo nữa không?"
Tống Linh Linh còn chưa kịp mở miệng, bụng của cô đã trả lời trước hộ cô.
...
Hai người im lặng nhìn nhau.
Giang Trục nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, trong mắt hiện lên ý cười, Lần sau đi.
Anh trả lời thay cô,
"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về trước đi."
Tống Linh Linh gật đầu.
Đi theo Giang Trục xuống lầu, hai người quay lại chỗ đậu xe.
Tống Linh Linh đi chậm lại, chán nản nhìn bụng của mình —— Sao lại không biết cố gắng chút nào chứ, ở lúc mấu chốt lại kêu lên.
Cô bước đi lơ đãng, cũng không chú ý đến một vũng nước trước mặt do trận mưa hai đêm trước để lại.
Vừa nhấc chân lên, Tống Linh Linh đã bị một lực từ bên cạnh kéo qua.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, mặt của cô đập vào lồng ngực rắn chắc.
...
Tống Linh Linh ngớ người, đến khi giọng nói của Giang Trục vang lên bên tai cô, cô mới tỉnh táo lại.
Tôi ——
Đụng phải à?
Giang Trục gần như nghe thấy tiếng hét của cô.
Tống Linh Linh ngẩng đầu, đụng phải khuôn mặt gần trong gang tấc của Giang Trục.
Đôi mắt của anh rất đẹp, đồng tử thiên về màu đen, dường như nó đang tỏa sáng lấp lánh dưới ngọn đèn đường màu cam.
Tống Linh Linh chưa kịp hoàn hồn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!