Chương 12: Tương lai anh ấy sẽ không cưới được vợ đâu

Đến bãi đỗ xe, Tống Linh Linh và Thịnh Vân Miểu lên xe, xuất phát đi đến quán lẩu.

Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu đều muốn ăn, hiếm lắm mới có hôm cô tan làm sớm, cũng không muốn ảnh hướng tới hứng thú của hai người. Tất nhiên việc quan trọng hơn là, nếu bây giờ cô về khách sạn nghiên cứu kịch bản, đọc cũng đọc không vào.

Lúc Tống Linh Linh buồn bực, cô không thích hợp để ở một mình. Vì khi không có ai bên cạnh, cô sẽ nghĩ ngợi linh tinh.

Thịnh Vân Miểu hiểu cô rất rõ, cũng hiểu cả những thay đổi trong tâm trạng và thói quen sinh hoạt của cô.

Cũng vì lý do này, cô ấy mới một hai lôi kéo Tống Linh Linh, người không được ăn bữa tối này, đến quán lẩu với cô ấy.

Mặt trời lặn dần, màu xanh của bầu trời bị màu mực đỏ cam đổ xuống, nhuộm

đỏ cả một vùng rộng lớn.

Từ xa nhìn lại giống như một bức tranh thủy mặc.

Thoải mái tự do, nhưng lại sáng tạo tài tình.

Đầu hè đến rồi, thời tiết đang ngày càng nóng hơn.

Ban ngày ở Nam Thành cũng trở nên dài hơn, ngay cả màu hoàng hôn cũng thêm đậm màu.

Tống Linh Linh sau khi lên xe thì không nói gì nữa.

Cô nghiêng đầu nhìn đám mây trên bầu trời, dòng suy nghĩ thả trôi, muốn làm một đám mây trắng có thể tùy ý bay lượn.

Cô không chú ý hai người bên cạnh đang mắt đi mày lại.

Lâm Hạ cảm nhận được sự im lặng của Tống Linh Linh, cô ấy tự biết tâm trạng của cô không tốt, nhưng cứ như vậy cô ấy cũng không biết nên làm gì. Lâm Hạ chỉ có thể nhờ Thịnh Vân Miểu lên tiếng an ủi trước.

Thịnh Vân Miểu nhận được tín hiệu của Lâm Hạ, nhưng chỉ khẽ lắc đầu.

Lâm Hạ khó hiểu nhíu mày.

Thịnh Vân Miểu lắc lắc điện thoại.

Lâm Hạ cũng hiểu ý, mở máy lên, mở WeChat ra.

Rất nhanh sau đó, điện thoại của Lâm Hạ nhận được tin nhắn từ Thịnh Vân Miểu.

Thịnh Vân Miểu: [Chị Linh Linh của em không sao đâu, cậu ấy lúc này không nghe lọt lời an ủi của người khác, đừng lo lắng quá, một lúc nữa sẽ ổn thôi.]

Lâm Hạ: [Thật vậy sao?]

Cô ấy không tin tưởng lắm.

Lâm Hạ đi theo Tống Linh Linh cũng đã lâu, cùng với cô tham gia vào vài đoàn làm phim. Mặc dù sẽ có lúc Tống Linh Linh diễn không tốt bị đạo diễn hô dừng, nhưng lời nói của bọn họ cũng không nặng như hôm nay, cũng sẽ cho diễn viên một ít mặt mũi, không quát mắng thẳng mặt.

Càng quan trong hơn là, Lâm Hạ cảm nhận rằng, chị Linh Linh rất để ý vai diễn này, có chút hơi khác so với những bộ phim trước đây.

Cô cũng không biết phải diễn tả chính xác thế nào, nhưng cô nghĩ rằng, nếu hôm nay đổi lại là vị đạo diễn khác mắng Tống Linh Linh, Tống Linh Linh cũng sẽ không như thế này.

Thịnh Vân Miểu nhìn tin nhắn của cô cười cười: [Thật đó, tí nữa chị với em ở trước mặt chị Linh Linh của em ăn nhiều một chút, tâm tình của cô ấy sẽ ổn ngay thôi.]

Lâm Hạ: [À…]

Còn có cách dỗ người khác vui vẻ như vậy sao?

Thịnh Vân Miểu: [Nghe chị, bảo đảm không sai.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!