Chương 7: Ngươi phải đổi trắng

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip. vandan

Đả Tự: Banlonghoi. com

Vương quản sự vừa nghe lời nói của Trương Thập Tam không khỏi kêu oan nói:

"Thập Tam Lang, những lời này của ngươi ta không dám đồng ý. Sáng sớm mai ngươi đến đỉnh núi xem một cái đi, tại chỗ ta làm việc, người nào cũng là nông gia tráng hán cao lớn vô cùng".

Nhân thủ là do ngươi tìm đến?Thực không dám giấu diếm, trong trại của chúng ta dân cư thật có hạn, nhưng trước đó không lâu triều đình mới từ Hoài Tây dời đi mấy chục gia đình an trí tại chỗ chúng ta, nhân thủ tất nhiên là đủ".

Vừa nghe là mới di chuyển dân, Hạ Tầm cùng Trương Thập Tam lúc này mới chợt hiểu ra. Từ Đại Minh khai quốc đến nay, gần ba mươi năm nay, triều đình đã lục tục từ Sơn Tây, Hà Bắc, An Huy, Giang Tô, Tứ Xuyên các nơi hướng về Sơn Đông di dân hơn mười lần.

Không có biện pháp, vào những năm cuối triều Nguyên, thiên tai không ngừng, Sơn Đông là khu gặp nặng nhất, đến khi Chu Nguyên Chương bắc phạt khu trục Bắc Nguyên, Sơn Đông lại là chiến trường chủ đạo, thiên tai nhân họa khiến cho dân bản xứ giảm mạnh, thổ địa hoang vu rất nhiều.

Chu Nguyên Chương sau khi khai quốc, liền muốn dùng chính sách di dân nhanh chóng thay đổi tình huống Sơn Đông dân cư tiêu điều, nhưng mà người Hán đối với cố thổ rất mê luyến, tuổi già chú ý là lá rụng về cội, tuổi trẻ chú ý là không đi xa rời cha mẹ, muốn bọn họ chuyển nhà khó như lên trời, bọn họ thà rằng ở quê hương xin cơm, cũng không nguyện xa xứ.

Chu hoàng đế bất đắc dĩ, chỉ có thể cưỡng chế di dân, tốt xấu đem chính sách di dân này kiên trì xuống.

Thanh Châu không phải khu trọng điểm an trí di dân, nhưng mà dân cư từ bên ngoài đến cũng không ít, hôm nay đúng là mùa hè, lúc này di dân dời đi đã bỏ lỡ tiết tuy phân ra ruộng đồng, năm nay ít nhất là không có thể trồng trọt gì, mỏ đá chỗ Hạ Tầm cung cấp cho bọn hắn một cơ hội làm công kiếm tiền sinh sống, trong lúc vô hình ngược lại là đại ân giúp quan phủ ổn định di dân.

Đương nhiên đợi đến khi đầu xuân, vẫn sẽ có rất nhiều người từ công trường về nhà trồng trọt, làm công có nhiều tiền hơn nữa, cũng không an tâm như ba mẫu ruộng nhà mình. Nhưng mà đến khi đó mỏ đá cũng chưa chắc đã cần nhiều nhân thủ như vậy, người cần lượng lớn đá như Tề vương phủ cũng không nhiều.

Hạ Tầm cùng những đốc công quản sự này nói chuyện một hồi, Trương Thập Tam liền hướng về phía Hạ Tầm đưa mắt ra hiệu, đứng lên nói:

"Được rồi, công tử trên đường đi cũng mệt mỏi, các ngươi đều trở về đi, công tử lần này tới đây là ở chỗ này mười ngày nửa tháng, nghỉ ngơi dưỡng tính, tránh mùa hè, các ngươi nhiều chút khí lực, lo mà tìm thợ khéo, công tử tất nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt cho các ngươi".

Sau khi chờ bọn hắn lui ra ngoài, Hạ Tầm từ trên chỗ ngồi nhảy bật lên hưng phấn mà nói:

"Thập Tam Lang, ta giấu diếm được bọn họ, cũng không một người nào nhìn ra sơ hở của ta!"

Trương Thập Tam một chậu nước lạnh tạt vào đầu nói:

"Không cần phải cao hứng quá sớm, những người này chỉ thấy qua Dương Húc một lần, nếu ngay cả bọn họ cũng có thể nhìn ra sơ hở, ngươi còn có tác dụng gì? Nghỉ ngơi cho sớm đi, canh năm ngày mai rời giường, bắt đầu huấn luyện".

Kẹt một tiếng, cánh cửa khép lại, Trương Thập Tam đã rời đi, nụ cười trên khuôn mặt Hạ Tầm đã méo xẹo.

***

Canh năm, sắc trời chưa rõ, Trương Thập Tam đã như quỷ mị xuất hiện ở đầu giường Hạ Tầm.

Thế là đánh răng rửa mặt, chải đầu thay quần áo, sau đó cùng Trương Thập Tam rời khỏi mỏ đá, đón ánh nắng ban mai mà đến một bãi cỏ hoang trên đỉnh núi mà luyện tập thuật cưỡi ngựa.

Giờ Thìn hai khắc, bọn họ đã trở lại, bởi vì Hạ Tầm mới học thuật cưỡi ngựa còn chưa có nắm giữ kỹ thuật yếu lĩnh nên mệt mỏi đau lưng, toàn thân là mồ hôi.

Trong sân, mấy quản sự ở tại mỏ đá đã đem bà nương nhà mình tới làm bữa sáng cho ông chủ, mùi thơm đồ ăn xông vào mũi.

Phụ nữ ở nông thôn không làm được thức ăn tinh xảo, nhưng mà ít nhất phân lượng cũng đủ, cháo kê, bánh bao hấp hơi nóng hôi hổi, trứng gà chiên thơm nức đầy chảo... Sau người ở đây, người nào cũng đều đang độ tuổi ăn nhiều.

Hạ Tầm cũng không có vội vàng dùng cơm, mà là đến hậu viện bắt đầu tắm rửa, một thân mồ hôi rất không thoải mái. Trong sân mọi người hiểu được quy củ, không được gọi đến, không người nào dám tự tiện xông vào. Trong hậu viện có hai cái lu nước lớn đặt ở tại hành lang.

Lúc này nhà nào cũng có đồ chứa nước như vậy, thứ nhất lấy nước thuận tiện, thứ hai một khi phát sinh hỏa hoạn, có thể lập tức có nước dập lửa.

Hạ Tầm đứng ở bên cạnh lu nước, chỉ mặc độc một cái quần nhỏ, cầm chậu gỗ lớn xối nước lên trên người. Một chậu nước dội xuống, bọt nước bắn ra tung tóe, một thân sắc da rám nắng dưới ánh mặt trời lập lòe tỏa sáng, hắn dáng người kiện mỹ, eo nhỏ lưng lớn, đường cong uốn lượn, cánh tay cơ bắp nổi vồng, cơ ngực rắn chắc cùng với sáu khối cơ bụng, đều biểu hiện ra vẻ đẹp dương cương của một nam nhân.

Trương Thập Tam vòng tay đứng ở dưới mái hiên, ánh mắt lướt qua trên người Hạ Tầm, ánh mắt khó nắm bắt cũng lộ ra một tia thưởng thức khó được: "Nhìn không ra, thân thể của ngươi đúng là rắn chắc, ừm, rất không tồi..

Thân thể Hạ Tầm thật ra vốn không có cường tráng như vậy, sau khi đi tới thời đại này, hắn biết mình hoàn toàn không có chỗ dựa, nên so với trước kia càng thêm chú trọng rèn luyện thân thể, phương pháp tập thể hình hiện đại, hơn nữa theo Hồ Sáu Cửu học tập võ nghệ, luyện tập thủy tính, lượng vận động so với trước kia còn mạnh hơn gấp mười, tuy nói thời gian sống tại thôn Tiểu Diệp cực kỳ khổ, nhưng hắn lại vì bắt cá bắt ếch sinh sống, thịt ếch là một loại thức ăn đầy đủ dinh dưỡng, cho nên hiện tại dáng người cực kỳ xuất sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!