Chương 47: Tây Môn đại quan nhân

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip. vandan

Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn. eu

Gìm ngựa đứng trên đê dài, chỉ nghe tiếng rít gào cuồn cuộn như sấm sét, chỉ thấy sóng đào mành liệt đi về hướng đông, sóng lớn vỗ bờ, khí thế hào hùng.

Nước sông tựa như một giao long nổi cơn điên, lại bị đê dài dày rộng hùng tráng hai bờ sông một mực vây khổn, chỉ có thể dọc theo đương sông mà đổ thẳng xuống dưới.

Đê này xây dựng phi thường tốt, vừa rộng lại cao, rắn chắc vô cùng, dựng nên một con đê kiên cố, chỉ cần có thể duy tu kịp thời một ít. trong trăm năm gặp hồng thủy, ít nhất tại khúc sông này sẽ không có vấn đề, không quá dễ dàng xuất hiện tình hình vở đê bao phủ thôn trang, thành thị cùng đồng ruộng hai bờ sông.

Một đoạn công trình thủy lợi này là ở triều Nguyên Tể tướng dưới sự chủ trì của Thoát Thoát mà tu sửa hoàn thành. Nói đến Thoát Thoát này, cùng là một nhân vật, những năm cuối triều Nguyên, chính trị hỗn loạn, kinh tế khổn đốn, đế quốc khổng lồ như mặt trời sắp lặn, lung lay sắp đố.

Thoát Thoát sau khi nhận chức chăm lo việc nước, hủy Bỏ chế độ cù thời kì Bá Nhan, khôi phục khoa cử thủ sì, giảm bớt thuế muối, bãi Bỏ lao dịch, mở ma cấm, khôi phục dạy học, trị thủy lợi, phát triển đồn điền, có thể nói là một đời hiền tướng.

Hoàng Hà cố đạo lúc ấy đã phi thường cũ nát, thường xuyên xuất hiện sự tình đê vở, triều đình không thể không tu, nhưng mà tu thế nào thì ý kiến lại không đồng nhất, Thoát Thoát cùng không muốn phân đoạn ra mà chắp vá, vị quan nhân này chỉ muốn oanh oanh liệt liệt một hồi, một bước đúng chỗ, tu ra một con đê ít nhất có một trăm năm kiên cố lưu lại cho hậu thế.

Nhưng làm chuyện tốt cùng phải lượng sức mà làm, với tình hình trong nước lúc ấy, triều chính vừa mới khởi sắc, dân sinh chưa khôi phục, công trình to lớn như vậy đối với dân chúng mà nói là cờ nào gánh nặng trầm trọng có thể nghĩ, lúc này là không nên đại động can qua, ngươi muốn lưu lại cho hậu thế, cùng không thể khiến cho người đương đại người không thể sống nổi.

Kết quả là, Minh giáo bắc tông Hàn Sơn Đồng ở trong bùn đất của sông vùi một người đá, trên có khắc

"Mạc đạo thạch nhân nhất chích nhân, thiêu động hoàng hà thiên hạ phản", hơn mười vạn dân chúng bởi vì đắp đê mà hội tụ lại đả đồng loạt phản.

Nhìn sang nước Hoàng Hà trước mắt cuồn cuộn đi về hướng đông, nghi tới chuyện xưa mấy chục năm qua cùng bởi vì nó mà dậy phong vân.

Hạ Tầm đột nhiên cảm giác được, vị Tể tướng Thoát Thoát này rất như một số kẻ xuyên việt trong tiểu thuyết xuyên việt, không để ý thực tế trước mắt, một mặt suy nghĩ ngàn năm, hận không thể đem vấn đề của con cháu cùa con cháu hắn đều ở trong tay hắn hoàn toàn giải quyết hết, lưu lại một thái bình muôn đời.

Nhưng không biết kế hoạch đại nhảy vọt là không thể thực hiện được, thiên cơ khó dò, không người nào có thể đoán trước được.

Ngươi đoán được tai nạn này, bắt nó tiêu đi. nhưng chưa hẳn đã không tạo nên một tai nạn khác, hơn nữa là tại nguyên bản phát triên vốn có những cái không nên xuất hiện, hoàn toàn bởi vì ngươi cường lực can thiệp mà diễn sinh.

Thoát Thoát đắp đê, muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã,

"công tại thiên thu. hoạn tại đương đại", đem giang sơn đều đưa ra chơi.

Người đương thời nên tự mình cố gắng, tổ tông khó dựa vào. Hạ Tầm hoài cổ thương nay một hồi, nghe được tiếng vó ngựa vang lên, quay đầu nhìn lại. đúng lúc thấy Bành Tử Kỳ vừa mới thúc ngựa lên đê, Hạ Tầm cười nói:

"Đoạn đường này bôn ba, cuối cùng đã đến, chờ thêm độ Hắn nói đến đây, đột nhiên giật mình ngậm miệng, chỉ thấy Bành Tử Kỳ có chút suy yếu ngồi ở trên ngựa, hai mắt vô thần, trán đều là mồ hôi, sắc mặt xám như tro hết sức khó coi, không khôi cả kinh nói:"Ngươi làm sao vậy?"

Bành Tử Kỳ mấy ngày nay một mực có điểm không khỏe, nhưng ỷ vào thân thể rắn chắc, nàng một mực gắng tự chèo chống, không muốn ở trước mặt Hạ Tầm yếu thế. Một lần trước đó nàng đi cứu người, lại đầy người vôi chạy đến.

Hạ Tầm phải ôm nàng đi đổ dầu cải rửa mắt. chỉ cảm thấy đã mất hết mặt mũi, cho nên nàng tự nhiên không muốn ở trước mặt Hạ Tầm lại lộ ra tư thế mềm yếu.

Nhưng mấy ngày chống đở, cùng không uống thuốc, cùng không được nghỉ ngơi cho tốt, bệnh tình của nàng càng ngày càng nặng, đến lúc này rốt cuộc đã chống đỡ không nổi, nàng miễn cường leo lên đê, bị gió thổi, lại hìn thấy nước Hoàng Hà cuồn cuộn đi về hướng đông, lập tức thấy trời đất xoay chuyển, trong lòng muốn ói, nếu không có đại nghị lực kẹp chặt hai chân, chèo chống thân thể không ngã, giờ phút này nàng đã từ trên lưng ngựa ngã xuống rồi.

Hạ Tầm cuống quít xoay người xuống ngựa, xông qua đỡ lấy nàng nói:

"Bành công từ, ngươi thế nào?"

Ta... ta không...

Bành Tử Kỳ hai mắt biến thành màu đen. trên người từng hồi rét run. vốn đang gắng tự chèo chống, đột nhiên một bàn tay có lực đỡ lấy, một tia khí lực cuối cùng của nàng cùng đã biến mất, một câu chưa nói xong, thì thân hình nhoáng một cái, từ trên ngựa đã ngã xuống, hôn mê ngất đi.

Trận bệnh này của Bành Tử Kỳ thế tới hung hãn, cùng không phải tật bệnh thông thường. Nàng là người luyện võ, người luyện võ bất kể là chủ tu nội công hay chủ tu ngoại công người, thật ra cuộc sống hằng ngày ấm Thực đều so với người thường có kiêng kị hơn rất nhiều, cùng không phải nói bọn họ quyền thuật thuật cao minh, hoặc thân nhẹ như yến, hoặc lực lớn như trâu, liền bách bệnh bất xâm.

Nói thí dụ như, người dùng đao đối với lực eo yêu cầu rất cao, mà luyện tập lực eo, cần đối với cố, ngực, eo, xương chậu, xương sống các bộ vị tiến hành không ngừng duỗi kéo, áp súc, rèn luyện những cơ bắp, dây chằng cùng dây thần kinh mà người thường không vận động đến, lâu ngày tất nhiên cảm ứng dị thường linh mẫn, mà làm cho cơ bấp, xương cốt đạt tới độ cứng cỏi cùng co dãn, ở trong thực chiến không sợ lực mạnh nện trúng, động tác nhanh nhẹn như báo.

Nhưng trong quá trình rèn luyện này, sức bật, độ nhạy của thân thể tuy đề cao, nhưng mà xương sống, các đốt ngón tay trải qua ngàn vạn lần thay đối cắt gọt tiến hành phát lực, không thể tránh kliòi cùng sẽ phát sinh những thương tôn nhất định, do đó sẽ phát ra nhiều loại tật bệnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!