Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn. eu
Lê Đại Ẩn kéo cái chân thọt, chậm rãi đi đến trước giường Tôn Tuyết Liên, tất cung tất kính kêu: "Tiểu thư.
Hiện là sau giờ ngọ, mùa hè đã qua thời gian nóng bức nhất, đã hơi mát mẻ, Tôn phu nhân chỉ mặc một bộ áo hoa nhỏ, dưới mặc một cái quần lụa hồng, một tay làm gối đỡ lấy má nằm nghiêng tựa ở trên giường, thân thế thành thục uyền chuyến có lồi có lõm, đường cong lả lướt, giống như một bức sơn thủy mỳ lệ trập trùng.
Lê Đại Ẩn ánh mắt rơi vào hai mép áo trước ngực Tôn Tuyết Liên, ngắm nhìn cặp ngực cao ngất tròn lẳn kia. lặng lè nuốt nước miếng, lại cúi đầu xuống.
Tôn phu nhàn nghiêng người, thản nhiên hỏi:
"Diệu Dặc lại đi miếu Ngọc Hoàng?"
Vâng! Lê Đại Ẩn đáp ứng một tiếng, Tôn phu nhân hai chân đột nhiên thẳng băng, gót sen tình xảo thẳng tắp, mang theo một tia run rấy không dễ dàng phát giác, Lê Đại Ẩn rất quen thuộc ứiói quen động tác của tiểu thư, hiểu rõ tiểu thư đang nhẫn nại, bất kể là thống khổ hay phẫn nộ, nàng đang nhẫn nại.
Rất lâu trước kia, hắn đã biết thói quen động tác nhẫn nại thống khổ của Tiểu thư. Khi đó Tiểu thư còn rất nhỏ, không chỉ hắn gọi nàng là tiểu thư, gia đinh hòa kế trong Tôn phủ. cùng còn gọi nàng là Tiểu thư.
Tập tục quấn chân trong niên đại này còn không phải mười phần lưu hành, nữ tử trong gia đình quan lại quý tộc ít có quấn chân, chính là phi tần tuyên vào trong nội cung cùng rất ít lựa chọn nữ tử quấn chân, nếu là cung nữ bình thường, mặc dù vào cung trước quấn chân, cùng phải lệnh cho khôi phục lại để đi lại trong nội cung.
Trong gia đình dân chúng bình thường, nữ nhàn phải duy trì gia kế, cùng ít có quấn chân, chỉ có giai tầng trung gian, gia cảnh giàu có, lại không phải gia đình quý tộc quan lại, khuê nữ lựa chọn quấn chân khá nhiều.
Lê Đại Ẩn tình tường nhớ rõ, đó là lần đầu tiên Tiểu thư quấn chân, hắn đã ở trong chỗ tối nhìn, Tiểu thư ngồi ở trên giường, đôi chân thanh tà trắng như tuyết, ứion dài nhỏ nhắn tinh sảo, làn da giống trắng nõn như chuột bạch mới ra sinh vậy, mười ngón như tằm, nhìn qua sinh hương, đẹp đến kinh tâm động phách.
Mỹ lệ như vậy, chỉ nên ở trên trời, mà không nên tồn tại nhàn gian.
Thế là, cặp chân kia bị vải bố thật dài bó lại, vải bố từng tầng quấn lên, tiểu thư cau đôi mi thanh tú thật sâu. trong mắt tràn nước mắt. hắn thấy mà trong lòng cùng đau đớn.
Đêm hôm đó, ở trong mộng, hắn một mực phủ phục ớ dưới chân tiêu thư, một mực liếm láp cặp chân mỹ diệu tuyệt luân kia cùa nàng, để làm giảm sự thống khổ của nàng, nghe nàng cười khanh khách.
Rất nhiều năm qua đi, tiểu thư đã từ thiếu nữ trẻ con tình khiết đáng yêu lúc trước, biến thành một phụ nhân phong tình vạn chủng, đã gả qua hai trượng phu. từng có ba nam nhân, nhưng mà trong mắt hắn. tiêu thư vẫn là Tiểu thư, thủy chung là Tiểu thư cau mày thật sâu, trong mất tràn đầy nước mắt trông hết sức đáng yêu mà hắn lúc trước nhìn thấy, khiến cho hắn nguyện ý dùng một đời để che chờ.
Tôn Tuyết Liên không có chú ý hắn đang si mê nhìn chằm chằm vào hai chân của mình, lòng nàng đang bị sự ghen ghét cùng phẫn nộ gậm nhấm:
"Hắn... còn đang cùng Dặc nhi lui tới."Tiểu thư, ta thấy hắn chưa chắc là Dương Húc thật, đêm hôm đó tại trấn Vân Hà, tiểu nhàn tuyệt chưa từng thất bại, Dương Húc, nhất định đã chết.Câm miệng!"
Tôn phu nhàn đột nhiên hét rầm lêm, nàng nhảy xuống, một bạt tai táng lên trên mặt Lê Đại Ẩn. năm đạo dấu tay in rõ, Lê Đại Ẩn động cùng không động.
Tuy hắn chỉ cần duỗi ra một đầu ngón tay, cùng có thể đơn giản đem Tôn Tuyết Liên đưa vào chỗ chết, nhưng hắn căn bản không đám phản kháng, thậm chí không dám né tránh mà đón nhắn cái tát đó, lưng hắn khom được sâu, nhẹ nhàng nói:
"Tiểu thư bớt giận, đều là tiểu nhân sai".
Thật lâu trước kia. hắn là nhân vật được xưng đương gia trên giang hồ. Khi đó, hắn là một giang dương đại đạo, là nhị đầu mục của một đám sơn tặc, danh hiệu của hắn gọi là Nhị bả đao, cùng không phải nói hắn bản lành thấp kém. mà là bởi vì hắn thiện sử một thanh đao dài, một thanh dao ngắn, công thủ gồm tliâu, sát chỉêu sắc bén, mới được các huynh đệ đặt cho cái danh hiệu như trêu tức vậy.
Có một lần, trong sơn trại nội loạn, hắn thuộc về phe thất bại, tìm được đường sống trong chỗ chết, trốn ra khỏi núi.
Nhưng ở trong lần sống mái đó, một chân của hắn bị thương, từ đó về sau biến thành người ứiọt, hắn được lão chường quầy Tôn gia buôn bán thuốc đi qua cấp cứu, khi đó Đại Minh vừa mới lập quốc, giang sơn còn chưa trị vững, còn chưa hoàn chỉnh nghiêm mật.
Hắn nói mình là lương dân bị sơn tặc đánh cướp, gạt được Tôn lão chường quầy tín nhiệm, từ đó lưu ở tại Tôn gia, thẳng cho đến hôm nay.
Tôn lão chưởng quầy ân nhân của hắn đã qua đời, nhưng tiểu thư của hắn vẫn còn đó, bất kể là khi mới gặp nàng, nàng chỉ là một tiểu nha đầu trong trắng đáng yêu, hay hôm nay đã thành phụ nhân thành thục phong tình vạn chủng, nàng vinh viễn là Tiểu thư của hắn, là thần trong lòng của hắn, hắn nguyện ý vì nàng mà trả giá tất cả.
Ai dám đối với hắn có chỗ ô nhục, hắn đều rút đao mà liều mạng. Nhưng mà ở trước mặt tiểu thư, hắn lại cam nguyện làm một con chó vây đuôi mừng chủ, vô luận đánh chửi vù nhục, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, ở cả đời, hắn cùng cam tâm tình nguyện.
Hắn cùng không dám đối với Tiểu thư nói ra cảm tình của hắn. Tiểu thư kén rề, hắn chỉ có thể yên lặng mà nhìn; Cô gia bệnh chết, Tiểu thư tái giá Canli Tân, hắn vẫn yên lặng mà nhìn; Tiêu thư yêu mến Dương Văn Hiên, hai người thông đồng thành gian, hắn vẫn chỉ có thể yên lặng mà nhìn, thậm chí còn giúp đỡ Tiểu thư che giấu hành tung, chỉ cần Tiểu thư vui vẻ, khoái hoạt, hắn đã cảm thấy mỳ mãn.
Nhưng Dương Văn Hiên ngàn không nên vạn không nên. không nên đánh chủ ý tới sản nghiệp tô tiên Tôn gia, Lại càng không nên được tiêu thư ưu ái mà không biết dừng, lại có thể đem con gái của Tiểu thư cùng thông đồng tới tay, làm hại Tiểu thư thương tâm như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!