Chương 3: Nghiên nhược xuân hoa nhân như thảo.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip. vandan

Đả Tự: Banlonghoi. com

An viên ngoại bị Trương Thập Tam nói móc làm cho mặt đỏ rực lên như huyết heo, nhưng lại phát tác không được, chỉ có thể hầm hừ không nói.

Trương Thập Tam suy nghĩ một lát, lại lo lắng địa nói: "Đại nhân, Dương Húc này giao du rộng lớn, bằng hữu rất đông; Hắn là Thanh Châu phú thân, quản sự, hạ nhân trong phủ cũng không thiếu; trong phủ Tề vương cũng có rất nhiều người nhận thức hắn, mà ngay cả Tề vương cũng đã cùng hắn gặp mặt.

Nếu để cho hắn làm thế thân Dương Văn Hiên, nếu trong trường hợp giữa đường gặp mặt, nói mấy câu, ngược lại không khó, nhưng nếu để cho một tên ăn mày này thế thân một phú gia công tử như Dương Văn Hiên, thời gian dài nửa năm, một năm thậm chí càng lâu hơn, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ không giống thật

". Phùng Kiểm Giáo thở dài nói:"

"Ngươi không đề cập tới, ta sao lại sẽ không biết, chỉ là trừ cái đó ra chúng ta còn có con đường khác có thể đi sao? Ngựa chết coi như ngựa sống, dù sao cũng phải thử một lần.

Thập Tam Lang, nếu như cùng đại nhân luận xa gần, ta không bằng ngươi, nếu như đại nhân truy cứu tới, có thể đối với ngươi mở một mặt lưới, nhưng chúng ta... chúng ta đều có cha mẹ vợ con, nếu có một đường sinh cơ, luôn không muốn buông tha, mọi người cộng sự một hồi, mong rằng Thập Tam Lang nghĩ tới tình nghĩa huynh đệ của ta và ngươi, mà hỗ trợ một tay

". Trương Thập Tam lộ vẻ do dự, Phùng Kiểm Giáo ghé sát lỗ tai hắn thấp giọng nói:"Dương Văn Hiên chân chính đã chết rồi, nếu như người này thật có thể xoay chuyển tình thế, thì chính là trong tay ta và ngươi có một khôi lỗi, đến lúc đó, gia sản bạc triệu của Dương gia...

"Trương Thập Tam trong lòng khẽ động, không khỏi gật nhẹ đầu, trầm thấp đáp:"Thập Tam tuy được trên yên thương, sai chuyện sợ cũng khó tránh khỏi trừng phạt, ta và ngươi vốn nên đồng tâm hiệp lực. Thập Tam sẽ theo đại nhân phân phó là được

". Phùng Kiểm Giáo vui vẻ nói:"Như thế là tốt rồi, Thập Tam Lang ngày thường một mực đi theo bên người Dương Húc, đối với bản tính tính tình, cử chỉ ăn nói, hứng thú yêu thích, giao du lui tới của hắn đều tinh tường, như thế nào mới có thể khiến cho người này nhanh chóng biến hóa trở thành Dương Húc, điểm ấy nếu không phải Thập Tam Lang thì không ai có thể hơn được.

Nói đến đây, Phùng Kiểm Giáo đưa mắt nhìn An viên ngoại dáng điệu thơ ngây chân thành, khẽ cau mày, nếu không có mấy năm này bọn họ thế lực nước sông ngày một rút xuống, nhân thủ thiếu thốn nghiêm trọng, thì chuyện lớn như thế, thế nào cũng sẽ không phái một tiểu tử ngu như heo vậy đến, người này không dùng được, ngược lại thành vướng víu.

Phùng Kiểm Giáo không yên lòng địa dặn dò:

"An Lập Đồng, việc này liên quan đến tính mạng cả nhà ta và ngươi. Thập Tam Lang nếu có điều gì cần, ngươi phải toàn lực phối hợp, nhất là miệng của ngươi phải kín một chút, tuyệt đối không thể tiết lộ mảy may đối với bất luận kẻ nào, có nhớ rõ không?"

An viên ngoại gật đầu như gà con mổ thóc:

"Ty chức rõ ràng, ty chức rõ ràng".

Trương Thập Tam ánh mắt lóe lên, trầm thấp nói:

"Đại nhân, trừ bốn người chúng ta ra, còn có một người biết được chân tướng".

Phùng Kiểm Giáo tất nhiên hiểu rõ hắn nói là ai, hắn im lặng một lát điềm nhiên nói:

"Vậy hãy để cho nàng đi chết đi!"

An viên ngoại nghe xong khẩn trương nuốt nước miếng khan, lại bắt đầu không ngừng lau mồ hôi...

Trong một gian phòng ở hậu viện tửu điếm. Thính Hương cô nương co rúm lại thân thể ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, thân thể ngay cả động cũng không dám động, ở bên trong chính là thi thể của Dương Văn Hiên, nàng không dám hoạt động thân thể.

Đêm qua người nọ vẫn là một vị nam tử phong lưu phóng khoáng ôn nhu, trên nước thuyền động, trong sông thổi tiêu, liễu rũ xuống thăm, ở trong ánh trăng sao đầy trời cùng nàng ân ái triền miên...

Nàng mới được công tử mua về chưa tới nửa tháng, vốn tưởng rằng chung thân đã có chỗ dựa, nhưng ai biết...

Thính Hương không có nghĩ qua đi báo quan, nàng sợ hãi. Những lời nói của Trương Thập Tam kia nàng một mực ghi tạc trong lòng, từ nhỏ đến lớn, nàng học đều là bản lĩnh như thế nào lấy lòng nam nhân, cái khác một mực không biết.

Nàng cũng không có nghĩ tới chạy trốn, nàng chỉ là một cô gái yếu ớt, nàng không rõ tại sao phải chạy trốn, lại không biết sau khi chạy trốn lại có thể đi nơi nào, người nàng sinh ra đã như một dây leo nhỏ bé và yếu ớt, căn bản không thể rời khỏi thân cây nam nhân này.

Nàng đương nhiên lại càng không hiểu Trương Thập Tam tại sao phải dấu diếm tin tức chủ nhân gặp chuyện, hơn nữa còn vụng trộm đem nàng đưa đến một gian tiểu điếm ở ngoài thành này, thoạt nhìn hắn và chủ quán ở đây còn rất quen thuộc.

Nàng chỉ suy đoán... có lẽ Thập Tam Lang lo lắng Dương công tử qua đời, địa vị người hầu của hắn cũng khó mà giữ được, người chủ sự trong Dương phủ một mực vẫn là Tiếu quản sự, Thập Tam Lang cùng Tiếu quản sự từ trước đến nay mặt cùng lòng bất hòa, hắn duy nhất nhờ cậy cũng chính là chỗ dựa duy nhất của mình, Dương Văn Hiên.

Cho nên Thập Tam Lang ẩn nấp tin tức, có lẽ là muốn kiếm được một số tiền tài để đi xa tha hương, như vậy cũng có thể lý giải nguyên nhân mà hắn lưu lại mình, Thính Hương biết mình rất đẹp, đối với nam nhân rất có sức hấp dẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!