Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả Tự: Banlonghoi. com
Phủ đệ Dương Văn Hiên tại đông thành Thanh châu là tòa nhà rất lớn, nhưng cũng không coi như là tráng lệ. Bởi vì Dương gia phát tích thời gian không dài, trước mắt mặc dù đã lọt vào nhóm Thanh châu thập đại phú hào, nhưng mà nội tình luôn không bằng những gia đình truyền thừa vài thế hệ kia.
Hơn nữa trong lúc giữ đạo hiếu không nên xây dựng rầm rộ, hôm nay hiếu kỳ chấm dứt vừa mới một năm, còn không kịp sửa chữa xây dựng thêm.
Đương nhiên, đây chỉ là nguyên nhân bên ngoài, Dương Văn Hiên hai năm qua buôn bán tuy làm rất lớn, nhưng thực sự không có khả năng vơ vét của cải tốc độ nhanh như vậy, có thể trong ngắn ngủn hai năm đã lọt vào nhóm Thanh châu thập đại phú hào, trên thực tế sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn có phần nhiều là thuộc về Tề vương phủ.
Mặc dù như thế, Dương phủ khí phái so với rất nhiều nhà giàu có vẫn muốn đồ sộ rất nhiều, cửa chính sơn son vòng đồng, thêm đá cao, cửa trái treo mã thạch, cửa phải cắm đèn, ngói lớn tường trắng, tường cao viện sâu, mái cong cánh giác, phú lệ đường hoàng.
Xe ngựa đến trước cửa, Hạ Tầm tim đã không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Thắng bại thành bại, là ở lúc này, thành thì từ hôm nay trở đi, ta sẽ trở thành chủ nhân ở sau cánh cửa này, nếu như thất bại...
Vững vàng, nhất định phải vững vàng, đây là cửa thứ nhất, cũng là một cửa khó khăn nhất, vô luận như thế nào, ta phải qua được! Chỉ cần qua cửa ải này, sau này mặc dù có người đối với ta phát sinh lòng nghi ngờ, hắn cũng không dám khinh suất nhận định.
Người sai vặt trong Dương phủ trông thấy xe ngựa thiếu gia, sớm đã mở ra cửa chính vui mừng phấn khởi ra đón, bốn hộ viện cùng xe từ cửa hông tiến vào, Hạ Tầm đi cùng Trương Thập Tam vào cửa chính, vừa vào cửa thì hai gia đinh áo xanh mũ quả dưa vừa vặn đi ngang qua, vừa thấy thiếu gia trở về, vội vàng cùng đứng lại chào, sau đó liền có người chạy như bay vào báo tin.
Dương phủ gia phó nô tỳ cũng không tính là nhiều, so với các thân gia hào môn ngang nhau mà nói thì ít hơn nhiều, bởi vì thứ dân là không cho phép dự trữ, nuôi dưỡng nô tỳ, cho nên Dương gia trước kia hạ nhân đều là dùng loại danh nghĩa như giúp việc, bà vú để thuê, như vậy cũng không có khả năng thuê quá nhiều người, năm trước sau khi Dương Húc khảo trúng chư sinh, có công danh trong người, Dương gia mới bắt đầu danh chính ngôn thuận thuê nô bộc.
Nhưng mà Dương Húc thường xuyên ở bên ngoài, cũng không quá để ý tới chuyện trong nhà, Tiếu Quản sự chủ trì đại cuộc trong phủ lại là một người cực kỳ tiết kiệm. Theo hắn thấy, thuê nhiều nô bộc khoe khoang chi tiêu là rất lớn, cho nên trong phủ hạ nhân vẫn không nhiều lắm.
Hạ Tầm trong lòng nổi trống, cố gắng trấn tĩnh đi vào phủ đệ nhà mình, trong phủ cư xá kiến trúc bố cục thì Trương Thập Tam đã vẽ tranh cho hắn xem qua, nhưng dù sao cũng là hình vẽ, hiện tại thân ở hoàn cảnh trực quan cụ thể như thế, cảm giác gượng gạo vẫn tự nhiên sinh ra.
Cũng may có Trương Thập Tam cùng đi, Hạ Tầm mới không có ở trong Dương phủ như người mù cưỡi ngựa mù, đi lại lung tung.
Trong Dương phủ đình đài lầu các cao chót vót, cây cối núi đá xanh tươi, cảnh sắc rất là tươi đẹp. nhưng mà Hạ Tầm giờ phút này lại không có tâm tư xem xét, qua tiền viện trung viện, quẹo vào hậu viện, vượt qua khúc hành lang, đã thấy đối diện ở trong cây cối lộ ra một góc hồng lâu, mái cong lộ ra, Hạ Tầm biết đây chính là chỗ ở của mình.
"Vững vàng, nhớ kỹ, ngươi chính là Dương Văn Hiên! Nguơi chính là Dương Văn Hiên!"
Sau lưng truyền đến nhắc nhở hơi có vẻ khẩn trương mà nghiêm khắc của Trương Thập Tam, Hạ Tầm dùng tới thuật thôi miên của mình, trong lòng không ngừng ám thị tâm lý cho mình, hô hấp vừa mới gần như vững vàng, chợt nghe một thanh âm vui mừng kêu lên:
"Thiếu gia đã trở lại sao?"
Hạ Tầm dừng chân nhìn lại, đã thấy một người áo bào xanh bước nhanh đã đi tới, người này chỉ mới chừng bốn mươi, thân hình trung bình, ngũ quan trong sáng, tóc tai cùng ba chòm râu dưới cằm đều được chỉnh sửa chỉnh tề, mặc trên người một trường bào màu tím nhạt, cũng được giặt sạch sẽ thẳng thớm.
Một đôi tay áo vãn của hắn cũng trắng không nhiễm một hạt bụi, toàn thân lộ ra một cỗ tinh minh kinh người.
Hạ Tầm chỉ nhìn qua đã nhận ra thân phận của hắn, Quản sự Dương gia Tiếu Kính Đường, hình của người này hắn đã nhìn qua vô số lần.
"Tiếu thúc, ta đã trở về".
Hạ Tầm hướng về phía hắn an tường cười, xoạt cái mở ra quạt xếp thân trúc.
Dương Húc khi còn nhỏ đã theo phụ thân rời khỏi Giang Nam, khi đó mẫu thân hắn đã qua đời, bởi vì Dương phụ không có công danh, lại đã có con nối dòng, theo như luật Đại Minh không phù hợp điều kiện nạp thiếp, hắn lại một mực không chịu tái giá, cho nên tại Thanh châu, Dương Húc ngoại trừ phụ thân ra thì không còn một người thân nào.
Khi còn nhỏ phụ thân cả ngày ở bên ngoài làm ăn buôn bán, không có thời gian chăm sóc hắn, Dương Húc là do Tiếu Quản sự nuôi lớn, cho nên đối với hắn cực kỳ thân cận, một mực dùng Tiếu thúc xưng hô, cũng không đối đãi như hạ nhân.
Tiếu Quản sự đầy mặt vui mừng, đang muốn khom người thi lễ, đột nhiên hơi ngẩn ra, Hạ Tầm trong lòng xiết chặt, trên mặt lại vẫn một mảng thản nhiên, cao thấp xem xét chính mình, mỉm cười nói:
"Sao vậy? Có cái gì không ổn à?"
Tiếu Quản sự lắc đầu bật cười:
"Thiếu gia rời đi mấy ngày nay, lại đen đi rất nhiều, lão Tiếu vừa rồi liếc qua trông thấy thiếu gia, lại cảm giác có chút lạ lẫm, thật sự là hoang đường, hoang đường, ha ha...."
Tiếu Quản sự trông thấy Hạ Tầm, quả thật có loại cảm giác đối với người xa lạ, thật ra hắn cũng không phát hiện ra sơ hở gì, hoàn toàn là một loại cảm giác huyền diệu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!